Em trai tôi có một vết bớt rất to trên mặt.
Mẹ tôi nói đó là dấu ấn mà Bồ Tát để lại cho nó.
Tôi từng khuyên nó đi tẩy bằng laser.
Sau đó em tôi thuận lợi lấy vợ.
Nhưng mỗi lần gặp chuyện khó khăn, mẹ tôi lại nói với nó: “Con đã xóa mất dấu ấn Bồ Tát để lại cho con rồi, nên phúc báo của con cũng mất theo. Là chị con phá hủy phúc báo của con đấy.”
Vì thế mà nó oán hận tôi suốt nhiều năm, thừa lúc tôi ngủ say, đã bóp chet tôi.
Mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày em trai hỏi ý kiến.
Lần này, tôi mỉm cười: “Đây là dấu ấn Bồ Tát để lại cho em, không thể xóa đi được.”
1.
Tôi sống lại vào buổi tiệc mừng em trai đậu đại học.
Mẹ tôi đang kéo em trai khoe khoang với họ hàng về thành tích của nó.
“Thiên Tứ nhà tôi thông minh lắm, bình thường chẳng học gì mấy, vậy mà lần thi đại học này vẫn đỗ vào trường hệ chính quy.”
Người họ hàng mỉm cười phụ họa: “Đúng thế! Thiên Tứ từ nhỏ đã thông minh! Nhưng chị dâu à, Thiên Tứ giờ vào đại học rồi cũng nên tìm bạn gái chứ, cái bớt trên mặt nó nếu tẩy đi chắc sẽ ổn hơn.”
Người họ hàng bên cạnh cũng lên tiếng: “Phải đấy! Thiên Tứ có ngũ quan cân đối, nếu tẩy vết bớt đi chắc chắn sẽ rất điển trai,”
Trên mặt em tôi có một vết bớt rất lớn, kéo dài từ trán xuống đến mắt.
Khi còn nhỏ, họ hàng cũng từng khuyên mẹ tôi nên cho em trai tôi đi phẫu thuật xóa bớt, nhưng mẹ tôi luôn khăng khăng: “Tôi cầu Bồ Tát xong mới có Thiên Tứ, đây là dấu ấn Bồ Tát để lại cho nó.”
Từ nhỏ đến lớn, em trai tôi đã bị rất nhiều người trêu chọc vì vết bớt ấy, đặc biệt là bọn trẻ con, dù không hiểu chuyện nhưng lời trêu chọc thì rất tổn thương.
Lần này mẹ tôi vẫn giữ nguyên quan điểm: “Đây là phúc báo mà Bồ Tát để lại cho Thiên Tứ, sao có thể xóa đi.”
“Đúng không, Tiểu Tích, con là chị gái, con nói xem.”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Những khổ đau ở kiếp trước như thủy triều tràn về nhấn chìm tôi.
Nhớ lại đủ chuyện đã qua, tôi mỉm cười nhẹ: “Mẹ nói đúng đấy, đây là phúc báo Bồ Tát để lại cho em trai con, không thể dễ dàng xóa đi được.”
“Em trai con không học mà vẫn thi đậu đại học, đều nhờ vào phúc báo này đấy.”
Thực ra, ba tháng trước kỳ thi đại học, tôi đã cố tình về nhà, tối nào cũng giám sát em trai học bài.
Thậm chí còn dùng một tháng lương để đăng ký lớp học thêm cho nó.
Nếu không có mấy việc đó, với tình hình học tập của em tôi, chắc chắn không thể đỗ đại học.
Mẹ tôi nghe vậy thì vô cùng hài lòng.
“Mọi người xem, ngay cả Tiểu Tích cũng nói vậy, Thiên Tứ đỗ được đại học đều nhờ phúc báo Bồ Tát để lại. Đến lúc đó tôi phải đến chùa cúng bái tử tế mới được.”
Cúng bái nhiều vào, gặp chuyện không thuận lợi thì cứ cầu nguyện nhiều thêm.
Kiếp trước, mẹ tôi cũng hỏi tôi y như thế.
Vì khi đó tôi đã đi làm rồi, tiếp xúc nhiều kiểu người ngoài xã hội nên cũng biết có không ít người hay bàn tán sau lưng về ngoại hình người khác.
Nếu em trai tôi muốn yêu đương, chắc chắn nên tẩy vết bớt đi thì tốt hơn.
Nhất là em tôi vì vết bớt đó mà từ tiểu học, trung học đến cấp ba đều phải chịu không ít lời dị nghị.
Thế nên tính cách của nó trở nên u ám, ít nói chuyện với người khác.
Là chị gái, tôi dĩ nhiên mong nó có thể có một cuộc sống đại học suôn sẻ, cũng được tận hưởng chuyện yêu đương vui vẻ.
Vì vậy tôi đã khuyên mẹ tôi nên để em tôi đi tẩy vết bớt bằng laser.
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của chúng tôi, bố tôi lên tiếng bỏ tiền cho em tôi đi tẩy vết bớt.
Cuộc sống đại học của em tôi hoàn toàn khác với hồi cấp ba, tính cách nó cũng dần trở nên cởi mở hơn.
Sau khi tốt nghiệp, em tôi cũng thuận lợi cưới được cô bạn gái từng yêu trong thời đại học.
You cannot copy content of this page
Bình luận