Chương 1
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
09/06/2025
Chương 7
09/06/2025
Chương 8
09/06/2025
Chương 9
09/06/2025
Chương 10
09/06/2025
Chương 11
09/06/2025
Chương 12
09/06/2025
Chương 13
09/06/2025
Chương 14
09/06/2025
Chương 15
09/06/2025
Chương 16
10/06/2025
Chương 17
10/06/2025
Chương 18
10/06/2025
Chương 19
10/06/2025
Chương 20
10/06/2025
Chương 21
10/06/2025
Chương 22
10/06/2025
Chương 23
10/06/2025
Chương 24
11/06/2025
Chương 25
11/06/2025
Chương 26
11/06/2025
Chương 27
11/06/2025
Chương 28
11/06/2025
Chương 1:
“Lục Thính An, giúp ta tìm đôi mắt với… ta nhìn không thấy gì cả.”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía sau, gọi thẳng tên cậu một cách rõ ràng rành mạch.
Lục Thính An cảm thấy đầu óc mình mơ màng, như nửa tỉnh nửa mê. Khi cậu quay đầu lại theo phản xạ, một khuôn mặt đột ngột áp sát ngay trước mắt.
Một người phụ nữ. Không, là một nữ quỷ.
Da trắng bệch, không chút máu. Hốc mắt trống rỗng như hai cái hố sâu, gân máu đỏ thẫm bám lấy viền mắt, lộ rõ từng vết máu rỉ ra… như thể đôi mắt bị móc đi rồi vậy.
Quỷ!!
Tim Lục Thính An như ngừng đập một nhịp, cả người lùi lại theo phản xạ, suýt nữa thì ngã lăn ra sau.
Phản xạ cực nhanh, máu toàn thân cậu như đông cứng lại rồi lập tức dồn xuống chân, cậu quay người chạy bán sống bán chết.
Trong phim kinh dị, người chết đầu tiên luôn là kiểu nhân vật đứng đơ, run cầm cập tại chỗ hoặc ngu ngốc ngồi bệt xuống đất.
Nhưng Lục Thính An? Không nha.
Cậu từng là “vua né quỷ” ở nhà ma, bị mười mấy NPC đuổi vẫn không bắt được nên làm gì có chuyện cậu đứng chờ chết?
Sau vài giây bất ngờ, nữ quỷ sau lưng cũng bắt đầu đuổi theo.
Cô ta không có chân. Lướt như gió.
Dù Lục Thính An chạy nhanh đến mức sắp để lại tàn ảnh trên đất, thì vẫn không tài nào thoát xa được.
Một bàn tay lạnh băng đặt lên vai cậu móng tay sắc nhọn như muốn chạm vào động mạch.
Lục Thính An tê cả da đầu, đang định liều mạng quay người quật ngã thì… chân hụt một cái.
Toàn thân cậu rơi xuống không trung.
“A—!”
Một tiếng la ngắn ngủi vang lên. Rồi…
Cảm giác rơi không trọng lực ập tới, kéo theo một cơn gió lạnh.
Trên giường, Lục Thính An bật dậy mở mắt.
Ánh mắt cậu không còn mơ màng, mà là tỉnh táo đến đáng sợ.
Trần nhà phong cách cổ điển xa hoa phản chiếu trong mắt cậu, đèn chùm thủy tinh lung lay trong gió, ánh sáng loang loáng như đang đánh thức một nỗi mệt mỏi ẩn sâu.
Tiết trời đầu thu lạnh căm. Tấm chăn mỏng trên người không xua nổi cái lạnh đang bám lấy lưng cậu.
Cậu chống tay ngồi dậy. Thái dương đau như kim châm, trong đầu vẫn còn văng vẳng giọng nói oán độc của nữ quỷ kia:
“Lục Thính An, ngươi chạy không thoát đâu! Ngươi sẽ giống như bọn ta… không, còn thê thảm hơn! Đông một khúc, tây một khúc, cái đầu thì lủng lẳng trước cửa nhà…”
Lời nguyền độc địa ấy khiến sống lưng cậu nổi cả da gà.
Cậu đưa tay lên, mạnh bạo chà xát cổ. Rồi lảo đảo bước xuống giường, lê dép vào nhà vệ sinh.
Trong gương hiện lên một gương mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi gương mặt kia chính là của cậu, từ ngũ quan đến cái nốt ruồi nhỏ nơi xương quai xanh đều không sai một ly.
Nhưng xa lạ… vì nét mặt kia vẫn còn sót lại thứ gì đó rất khác, cái tà khí u ám đặc trưng của nguyên chủ thân xác này.
Môi tái nhợt, bọng mắt xanh xám do mất ngủ lâu ngày, thần sắc lãnh đạm mà lạnh lẽo.
Dù quần áo đã thay, khí chất vẫn mang hơi thở của một người luôn gắt gỏng, căng thẳng và nguy hiểm.
Phải rồi cậu không phải người thuộc về thế giới này.
Hai ngày trước, cậu vẫn còn là một streamer đỉnh top, chủ kênh triệu fan.
Trong một buổi fan meeting ngoài đời, từ xa cậu nhìn thấy một gã đàn ông đang đánh bạn gái mình. Không suy nghĩ, cậu xông tới can ngăn.
Kết quả? Chọc giận tên khốn đó.
Hắn móc ra một con dao gấp nhỏ từ túi áo và thẳng tay cắt vào cổ cậu ngay giữa đám đông.
Lục Thính An từng nghĩ nhiều về cái chết. Có thể là một khoảnh khắc bi tráng, hoặc một phút yên bình. Nhưng chết trước mặt hàng vạn fan, lại bị một thằng đàn ông xấu xí giết hại thì đúng là… chẳng có gì ngầu nổi.
Đau? Không quá.
Chỉ có cảm giác máu nóng phun ra, sau đó là bóng tối bao trùm.
So với chết, điều khiến cậu không thể chịu được nhất là:
Một người cậu cho là đẹp trai đỉnh cao như mình, về sau lại trở thành bóng ma tâm lý tập thể của dân mạng.
Có lẽ việc hăng hái ra tay nghĩa hiệp đã được ông trời ghi nhận, nên Lục Thính An không hoàn toàn chết.
Cậu xuyên vào một quyển tiểu thuyết mà hồi cấp ba từng đọc dở trở thành một thiếu gia ốm yếu trùng tên với mình.
Lý do mà cậu nhớ rõ nội dung cuốn sách đó như in, là bởi vì nó là một quyển song nam chủ hình trinh văn (truyện hai nam chính cùng phá án tình cảm), còn nhân vật “Lục Thính An” thì chẳng phải nam chính cũng chẳng phải vai phụ quan trọng mà là… xác chết trong một vụ án phân thây.
Lục Thính An trong truyện là một cậu ấm sinh ra đã yếu ớt, là phú nhị đại nổi tiếng của Cảng Thành những năm 90. Không phải nổi vì tài năng, cũng chẳng vì gia thế giàu nứt đố đổ vách, mà là vì: ăn chơi trác táng, không nghề nghiệp, không học vấn, tai tiếng truyền khắp thành phố.
Thông tin trong truyện về nguyên chủ rất ít, chỉ biết cậu ta bị cả giới thượng lưu chán ghét vì “không thích con gái”, lại do bị bóng đè kinh niên mà tính cách méo mó: u ám, ích kỷ, thường xuyên chửi mắng, đánh đập người hầu.
Tất nhiên, những lời này không phải do tác giả miêu tả trực tiếp, mà là từ miệng đám người ngoài sau khi nguyên chủ bị một kẻ giết người hàng loạt phân xác rồi vứt bỏ.
Cả thành phố không một ai thương tiếc cái chết của cậu ta, thậm chí còn có người tung hô kẻ sát nhân là “anh hùng trừ hại cho dân”.
Rất nhiều năm sau, hai nam chính cuối cùng cũng bắt được hung thủ gây ra hàng loạt vụ án rúng động. Gã cũng thẳng thắn thú tội với tất cả các tội danh.
Ngoại trừ một việc gã khăng khăng không nhận đã giết Lục Thính An.
Vì vậy, cái chết của Lục Thính An trở thành bí ẩn duy nhất chưa có lời giải trong cả cuốn truyện.
Và giờ, xuyên vào đúng thân xác “còn chưa kịp thành pháo hôi” của nhân vật này, Lục Thính An chỉ biết tối sầm mặt mày.
May mà tâm lý cậu vững vàng. Nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cậu tự nhủ:
Chuyện của nguyên chủ đúng là thảm thật, nhưng mình với cậu ta cũng khác nhau kha khá.
Thứ nhất, cậu không phải gay, cũng không có hứng thú gì với đám người trong giới thượng lưu.
Thứ hai, tâm lý cậu ổn định, không đến mức âm u bệnh hoạn khiến cả thành phố ghét bỏ.
Lúc đầu, cậu còn chẳng thèm bận tâm vụ “bóng đè” của nguyên chủ.
Từ nhỏ cậu đã gan to, mê mẩn phim kinh dị, xem hơn trăm bộ là ít, giấc mơ nào có thể dọa được cậu?
Nhưng sau khi dùng chính thân thể nguyên chủ ngủ một đêm, Lục Thính An chính thức trải nghiệm thế nào là “sợ mất vía”.
Cậu mới biết có người thật sự có thể bị quỷ đè cả đêm!
So với những gì cậu thấy trong mộng, thì mấy bộ phim kinh dị cậu từng xem đều chỉ là… phim hài hạng B.
Vòi nước mạ vàng róc rách chảy nước ấm.
Lục Thính An áp hai bàn tay gầy gò, trắng bệch vào làn nước, vốc lên mặt vài lần, cuối cùng mới thấy mình sống lại một chút.
Thay quần áo xuống lầu, Lục Thính An vừa bước ra khỏi cầu thang thì đụng ngay người đàn ông mở cửa đi vào Lục Trầm Hộ, cha của nguyên chủ.
Lục Trầm Hộ ngẩng đầu nhìn thấy cậu con trai mặc áo sơ mi trắng thẳng thớm, thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị, quay sang trừng mắt với đám người hầu đang lơ ngơ:
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đỡ thiếu gia xuống lầu đi chứ!”
Một hầu gái bị gọi lập tức cứng người.
Gương mặt đang hồng hào đáng yêu của cô, chỉ trong chớp mắt trở nên trắng bệch.
Lục Thính An đứng trên cao nhìn xuống, thấy phản ứng đó mà trong lòng không khỏi thở dài.
Xem ra nguyên chủ quả thật từng làm tới mức khiến người ta nghe tên đã biến sắc.
Cậu vốn không thích người lạ chạm vào mình, nên lập tức khoát tay từ chối:
“Xuống cầu thang mà cũng cần người đỡ, hoàng hậu chắc còn không cao quý bằng con?”
“Con sao không cao quý chứ? Con là bảo bối của ba mà!”
Lục Trầm Hộ còn chưa kịp đổi giày, đã lật đật
bước tới sát cầu thang, vừa cười vừa nói:
“Con thân thể yếu ớt, trí nhớ cũng không tốt? Quên lần trước té cầu thang rồi sao? Ba vì chuyện đó mà thay toàn bộ người hầu luôn đấy!”
Lục Thính An bị mấy lời vừa ngọt vừa gượng ép này làm nổi hết da gà.
Chà… lần đầu tiên trong đời cậu gặp một ông bố nói lời “lừa tình” thành thạo như vậy luôn đó.
“Lục tiểu thiếu gia, nghe danh đã lâu.”
Một giọng nói lạ bất ngờ vang lên từ phía sau, giúp cậu tạm thoát khỏi tình huống khó xử.
Lục Thính An nghiêng đầu nhìn sang:
“Đây là…?”
Lục Trầm Hộ lúc này mới nhớ tới khách nhân, giới thiệu:
“Đây là đạo trưởng Thành Huyền đến từ Đồng La Sơn.”
Đạo trưởng Thành Huyền trạc ba mươi tuổi, để râu quai nón, trông già dặn và đạo mạo.
Ông mặc một bộ đạo bào xanh đen, trên đai lưng xanh lam đeo một túi dưỡng kiếm bằng gỗ táo cùng hai vòng càn khôn bằng bạc nguyên chất. Ngoại trừ vài lá bùa vàng lộ ra một góc, trên người ông gần như không mang theo nhiều pháp khí. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng khi Thành Huyền đạo trưởng nhìn qua, Lục Thính An lại cảm giác toàn thân nhẹ nhõm đi trong chớp mắt.
Lục Trầm Hộ lộ vẻ lo lắng:
“Đạo trưởng, con trai tôi thế nào rồi? Nó cứ mơ những giấc mơ kỳ quái như thế này mỗi ngày… Có cách nào trừ được không?”
Thành Huyền nhìn chăm chú vào Lục Thính An gần một phút, cuối cùng chậm rãi thốt ra hai chữ:
“Vô phương.”
“Lục tiểu thiếu gia có mệnh cách rất đặc biệt, bát tự toàn âm, không thể áp chế, sinh ra đã dễ chiêu gọi tà vật.”
Ông nhìn quanh một lượt đại sảnh, đánh giá các vật phẩm phong thủy bài trí khắp nơi, gật đầu:
“Ông chủ Lục cũng hiểu đôi chút phong thuỷ, nếu không có những vật này trấn trong biệt thự, e là tiểu thiếu gia không thể an ổn lớn lên đến bây giờ.”
Lục Trầm Hộ hiển nhiên rất tin tưởng Thành Huyền, sắc mặt tái mét:
“Vậy có cách nào thay đổi mệnh cách của nó không? Bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn lòng bỏ ra.”
Thành Huyền lắc đầu bất lực:
“Mệnh cách khó cải, huống chi là tứ trụ toàn âm. Tình trạng của Lục tiểu thiếu gia mấy năm nay tôi cũng có nghe qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng khó tránh được đại kiếp trong hai năm tới.”
Hai mắt Lục Trầm Hộ tối sầm, Lục Thính An vội đỡ lấy ông:
“Đại kiếp là gì?”
Thành Huyền ánh mắt nặng nề, gằn từng chữ:
“Tử kiếp. Khó toàn thây.”
Khó toàn thây?
Lục Thính An xưa nay chỉ nửa tin nửa ngờ với những chuyện huyền học, nhưng lời Thành Huyền nói khiến cậu không khỏi phải suy nghĩ lại. Nguyên chủ chẳng phải đúng là chết cách đây chưa tới hai năm sao? Mà lại là chết do bị phanh thây. Tính ra thì trùng khớp quá mức.
Cậu cúi đầu trầm ngâm, lúc này Lục Trầm Hộ như níu lấy cọng rơm cứu mạng, nắm chặt tay Thành Huyền, gần như rơi lệ:
“Tôi chỉ có một đứa con trai này, đạo trưởng, xin hãy cứu nó! Những năm qua tôi tin tưởng nhất là ông. Nếu cả ông cũng không có cách gì… tôi chỉ còn cách chết theo nó thôi!”
Lục Thính An: “……”
Thành Huyền bị ông ta níu lấy, đành bất đắc dĩ thăm dò:
“Thật ra vẫn còn một cách. Người âm khí nặng thường phải phơi nắng để dương khí trấn áp gọi là thiên dương khử âm. Nhưng Lục thiếu gia thì thiên dương đã vô dụng. Nếu muốn hóa giải mệnh kiếp, chỉ có thể dùng ‘nhân dương’.”
Lục Trầm Hộ: “‘Nhân dương’ là chỉ ——”
Thành Huyền đạo trưởng không nói tiếp.
Lục Trầm Hộ bỗng linh quang chợt lóe, đột nhiên vỗ tay kích động:
“‘Thải dương bổ âm’ đúng không! Ha! Tôi biết mà! Con tôi thích đàn ông không phải vì ham sắc! Nó rõ ràng là để tự cứu mạng đấy chứ!”
Thành Huyền đạo trưởng: “……”
Lục Thính An: “……”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Các bạn thả tim giúp sốp nhé Tối sốp đăng thêm 5 chương
5 ngày