Cô gái kia ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Chị ơi, chị với lớp trưởng quen nhau được bao lâu rồi vậy? Yêu kiểu chị em đấy, có thú vị không?”
“Hả? Quen nhau?”
“Nói thật với chị, em từng tỏ tình với cậu ấy, nhưng bị từ chối rồi. Chị cứ yên tâm, giờ em tuyệt đối không còn ý gì với cậu ấy đâu. Mà chị ơi, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Rõ ràng, câu hỏi phía sau mới là trọng tâm, còn mấy câu trước chỉ là mồi dọn đường.
“Mười mấy năm rồi.”
Mắt cô gái lập tức sáng rỡ: “Trời ơi, thanh mai trúc mã hả? Lãng mạn quá đi mất! Nhất định phải hạnh phúc nhé!”
“…”
Giờ bọn trẻ nghĩ gì thế không biết?
Quay lại hội trường, vừa thấy tôi, Thẩm Quy Vân đã đứng bật dậy.
Tôi bỗng loé lên một suy nghĩ — lúc đầu cậu ấy giới thiệu tôi, chẳng lẽ là nói… bạn gái?
Tôi lập tức đen mặt, cảm giác khổ sở như thể đang gánh một nỗi oan ức to lớn, không biết nên đối mặt sao cho phải.
Nhạc khiêu vũ vừa vang lên, Thẩm Quy Vân nhắc nhở: “Sắp nhảy rồi đấy.”
Tôi nhảy không giỏi lắm, trình độ chỉ tạm đạt mức “mười phút đạp chân bạn nhảy dưới năm lần”.
Nhưng bất ngờ là Thẩm Quy Vân lại rất thành thạo.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu luyện từ bao giờ thế?”
“Học từ tivi đấy. Vì em luôn muốn được nhảy với chị, nên cố gắng học lắm.”
Cậu ấy cúi đầu ngoan ngoãn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hai má đã đỏ bừng như hoa hồng.
Dù có ngốc đến đâu tôi cũng nhận ra, Thẩm Quy Vân thật sự có ý với tôi.
Nhưng mà… tôi chỉ coi cậu ấy như em trai thôi mà.
Ừm…Chẳng lẽ… tôi cũng là “trà xanh”?
Trên đường Thẩm Quy Vân đưa tôi về, tôi cứ mãi suy nghĩ về chuyện đó.
Tâm trạng rối như tơ vò, tôi chạy vội lên ký túc xá, đến cả cái liếc nhìn tạm biệt với Thẩm Quy Vân cũng không kịp.
Nửa tháng sau đó, tôi cố tình tránh mặt cậu ấy, nghỉ hè cũng ở lại trường làm thí nghiệm.
Tháng Bảy, kết quả trúng tuyển được công bố.
Thẩm Quy Vân là người đầu tiên gọi cho tôi, giọng đầy phấn khích không thể giấu nổi: “An An, em được học cùng trường đại học với chị rồi!”
“Ngày mai chúng mình đi ăn cơm chung nhé?”
Ngày mai, đúng vào sinh nhật tôi.
Yến tiệc Hồng Môn, đúng chuẩn một bữa tiệc Hồng Môn.
Tôi cứng lòng quyết định sẽ từ chối.
Thẩm Quy Vân lại nhanh miệng hơn tôi, lên tiếng trước: “Bố mẹ em đều không có nhà, chỉ có cô giúp việc thôi. Ngoài chị ra, em không biết chia sẻ với ai nữa.”
“Nếu chị bận cũng không sao đâu, em có thể ở nhà một mình. Khi nào chị rảnh thì nói với em, em sẽ đến tìm chị, được không?”
Hai hàng nước mắt của tôi lập tức lăn dài.
Giỏi lắm, đúng là bắt thóp tôi rồi.
“Ngày mai tôi rảnh.”
Cậu ấy vui mừng reo lên: “Tuyệt quá, mai em sẽ đến tìm chị!”
14.
Thẩm Quy Vân nói mai sẽ đến tìm, thế là từ hôm nay tôi đã bắt đầu hoảng, hoảng đến mức mở mắt tới tận nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Vừa qua nửa đêm, điện thoại bắt đầu “ting ting ting” liên tục.
Các bạn cùng phòng lần lượt chúc mừng sinh nhật tôi, còn tặng quà nữa.
Tôi mở từng món quà ra, cảm ơn từng người xong mới leo lên giường, bắt đầu đọc tin nhắn.
Mất mười phút để trả lời lời chúc của mọi người, cuối cùng còn lại hai tin nhắn.
Một trong số đó là của Thẩm Quy Vân.
【Chúc mừng sinh nhật, An An.】
【Em là người đầu tiên chúc chị phải không?】
Tôi nhắm mắt nói dối: 【Ừ, cảm ơn cậu nha.】
Cậu ấy gửi lại một sticker cười dễ thương.
【Năm nào em cũng là người đầu tiên.】
【Ngủ ngon nhé, mai gặp.】
Sau đó là tin nhắn của Trần Trạch Hi.
【Chừng này rồi mà vẫn chưa nguôi giận à?】
【Nể mặt hôm nay là sinh nhật em, anh sẽ không chấp chuyện em kéo theo một thằng nhóc đến chọc tức anh nữa.】
【Chúc mừng sinh nhật.】
Tôi trợn mắt đến mức suýt ngửa ra sau, đúng là con heo béo vừa bị làm thịt — Không sợ nước sôi dội thẳng vào mặt.
【Tôi có giận hay không thì liên quan quái gì tới anh, hả — bạn trai cũ?】
Tôi lập tức block thẳng.
You cannot copy content of this page
Bình luận