Lâm Dao không nhịn được nữa, tức giận lên tiếng: “Chị ơi, sao chị có thể thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh Trạch Hi như vậy?”
“Tôi thân mật chỗ nào?”
“Anh Trạch Hi còn đang ngồi đây, mà chị lại liếc mắt đưa tình với người ta, còn ăn cả tôm anh ta bóc, chẳng lẽ vẫn chưa đủ thân mật sao?”
Tôi cười nửa miệng: “Vậy mà gọi là thân mật à? Tôi thấy mình đang xót bạn trai nên mới tìm người khác chia bớt việc. Nếu là anh ấy thì nên thấy vui mới phải.”
Lâm Dao cứng họng.
Thẩm Quy Vân kéo nhẹ tay áo tôi, run rẩy hỏi: “Chị An An, họ không hoan nghênh em đến đây đúng không?”
“Sao lại thế được?”
Trần Trạch Hi mặt đen kịt, nói: “Không hoan nghênh.”
“Vậy thì em đi nhé, không làm phiền mọi người nữa.”
Lời vừa dứt, tôi nghe rõ ràng tiếng thở phào nhẹ nhõm của Trần Trạch Hi.
Chỉ là, mọi chuyện làm gì kết thúc dễ như thế.
Cậu ấy vừa đứng dậy, đã quay đầu cười ngại ngùng với tôi: “Chị An An, chị tiễn em ra ngoài được không? Tối quá, em không dám đi một mình.”
Tôi lập tức đứng dậy.
Trần Trạch Hi kéo tay tôi lại, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi: “Dựa vào đâu em phải tiễn cậu ta? Em là bạn gái anh, hôm nay là sinh nhật anh!”
“Trần Trạch Hi!” — Tôi lạnh lùng gạt tay hắn ra — “Bạn bè anh nhiều như vậy, thiếu một người thì đã sao? Anh không thấy Quy Vân đang rất buồn à? Cậu ấy cần tôi hơn, anh không có chút đồng cảm nào à?”
Tôi kéo tay Thẩm Quy Vân rời khỏi đó.
Trần Trạch Hi đá ghế, định đuổi theo thì bị Lâm Dao giữ lại.
Cô ta ấm ức nói: “Anh định bỏ em lại sao? Mấy năm qua, sinh nhật nào chúng ta chẳng ở bên nhau?”
Trần Trạch Hi do dự một lúc, cuối cùng vẫn dừng bước.
Tôi cười khẩy một tiếng, tiện tay đóng sập cửa lại giúp bọn họ.
9.
Trên xe taxi về, Thẩm Quy Vân rụt rè hỏi: “An An, chị gửi tài khoản WeChat của anh kia cho em đi.”
“Sao thế?”
Cậu ấy mím môi cười: “Thêm bạn để khoe khoang ấy mà. Em thấy mấy nhân vật ‘trà xanh’ trong truyện đều làm vậy.”
Tâm trạng tôi lập tức khá hơn, cảm thấy chuyện này thú vị thật.
“Em đúng là diễn cho trọn vai.”
Tôi gửi tài khoản WeChat của Trần Trạch Hi cho cậu ấy.
Không ngờ Trần Trạch Hi chấp nhận lời mời ngay lập tức.
Thẩm Quy Vân hớn hở gõ một tin nhắn.
Trước khi gửi đi, cậu ấy khựng lại một chút, nhìn tôi, ánh mắt vừa mong chờ vừa thấp thỏm: “An An, chị thực sự quyết định chia tay anh ta rồi à?”
“Ừ.”
Khoảnh khắc Trần Trạch Hi không chạy theo tôi, trong lòng tôi đã tuyên cho hắn một bản án — án tử hình.
Thẩm Quy Vân mỉm cười chân thành, đôi mắt cong cong, cả khuôn mặt như bừng sáng lên.
Tôi nhướn mày.
Tôi chia tay Trần Trạch Hi, cậu ấy vui cái gì cơ chứ?
Đúng là nhập vai quá rồi.
Đôi mắt cậu ấy sáng rực, lí nhí nói: “Chúng ta có thể nắm tay chụp một tấm hình được không?”
Tôi cũng tò mò không biết đối phương định làm gì, nên tự nhiên đưa tay ra.
Cậu ấy từ từ nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đan mười ngón tay lại, dùng filter hồng phấn chụp một tấm ảnh.
Lúc buông tay ra, lòng bàn tay tôi đã ươn ướt mồ hôi.
Cậu ấy không nhìn tôi, cúi đầu đăng một bài chỉ để Trần Trạch Hi xem được:【Chỉ cần chị luôn bên cạnh em, chị mãi mãi là sự lựa chọn đầu tiên của em.】
Hình đính kèm: ảnh hai chúng tôi đan tay nhau.
Tôi đứng bên cạnh nhìn rõ mồn một, không kìm được giơ ngón cái khen ngợi, càng công nhận khí chất “trà xanh” trời sinh của Thẩm Quy Vân.
Bảo sao, mấy đứa bạn chơi chung đều nói: nếu đổi giới tính, cậu ấy chính là kiểu nữ phụ phản diện trong phim truyền hình, lúc nào cũng đáng thương mà nhỏ nhẹ nói: “Không phải chị đẩy em đâu, là em vô tình bị ngã mà.”
Tôi bị chính tưởng tượng của mình chọc cho phì cười.
Thẩm Quy Vân nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Ngay giây tiếp theo, điện thoại tôi rung lên — là một tin nhắn thoại dài từ Trần Trạch Hi.
You cannot copy content of this page
Bình luận