Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Ngải Tả Tư cảm thấy vô cùng bất ngờ. Anh ta đã đi chuyến xe này không ít lần, nhưng chưa bao giờ thấy tài xế niềm nở như thế, bình thường toàn mặt nặng mày nhẹ, chẳng cáu gắt thì cũng lầu bầu, nói chung là chưa từng dễ chịu thế này.
Tối nay xe chạy xóc nảy liên tục, thỉnh thoảng còn thắng gấp. Đến lần thứ ba Ngải Tả Tư bị văng khỏi ghế đập vào lan can, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Anh thắng lên thắng xuống thế là cố tình chỉnh tôi đấy à!”
“Không… không phải, cậu… cậu nhìn giúp tôi với, phía sau… phía sau cậu có thấy mấy người đó không?” Giọng tài xế run run. Người ta thường nói “không làm chuyện mờ ám thì không sợ ma gõ cửa”, nhưng dạo gần đây hắn ta đúng là có làm chuyện mờ ám, nên mới sợ đến thế.
Ngải Tả Tư quay đầu nhìn ra phía sau, nói: “Làm gì có ai?”
Dãy ghế sau trống không, chẳng có một bóng người.
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Hiểu Sinh sau khi quay lại trường học thì bị đám ma vây hỏi: “Núi Hi Dương cao thế, các cậu xuống kiểu gì vậy?”
Quý Bách Hiểu: “Là Xa Xa chở bọn tôi xuống.”
Đám ma: “Eo ôi, đã là ma già hơn năm trăm tuổi còn nói lặp từ, buồn nôn thật.”
Quý Bách Hiểu: “???”
Danh tiếng vốn không mấy tốt của Bách Hiểu Sinh lại một lần nữa bị tổn hại.
***
Quý Minh Hi vừa nghe vậy liền vội vàng thắt lại dây giày, ngồi thẳng dậy, tiện tay vỗ vỗ hai đứa trẻ bên cạnh, khẽ giọng nói: “Ngồi nghiêm chỉnh vào, không là người ta lại tưởng nhầm chúng ta không phải người đấy.”
Bách Hiểu Sinh liếc anh một cái, nghĩ thầm lời này nghe cũng có lý thật, nhưng dù sao thầy cũng là người mà, nên cũng từ từ chỉnh lại tư thế “xụi lơ kiểu Cát Ưu” sang ngồi đàng hoàng, Đệ Nhất cũng làm theo.
Tài xế run rẩy nhìn vào kính chiếu hậu, thấy ba người bọn họ đang ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế cuối, còn Ngải Tả Tư thì cau mày, mặt đầy khó chịu, có vẻ cũng không giống đang nói dối.
Nhất định là chuyện mình làm bị phát hiện rồi, giờ mới gặp báo ứng đây mà.
Hắn ta cầm lá bùa quơ trước ngực, lớn tiếng hô: “Thần núi ơi con sai rồi! Con không nên tham lam số tiền đó! Ngày mai con sẽ trả lại! Con sẽ bỏ tiền túi xây mộ cho người giữ miếu! Xin người hãy đuổi đám tà ma quỷ quái này đi đi đi!”
Mấy hôm trước người giữ miếu ăn trúng thứ gì đó rồi chết, dân làng góp tiền nhờ hắn ta lo hậu sự. Nhưng hắn ta vốn chẳng tin ma quỷ, mà cái chết của ông cụ lại có vẻ kỳ quặc, nên chỉ tiện tay quấn ông vào cái chiếu, vội vàng chôn tạm trong rừng.
Vì muốn nhanh chóng đi nhậu, đến cái hố cũng đào sơ sài. Tất cả chi phí chỉ là bó nhang ba đồng, ít tiền vàng mã một đồng và một cái máy cassette đỏ to bị người ta vứt ở núi không ai lấy.
Còn lại số tiền kia, hắn ta đem đi uống rượu hết.
Lúc lái xe đến bản thì tình cờ gặp bà đồng, bà nói người giữ miếu cả đời thờ phụng thần núi, còn giúp dân làng làm bao việc thiện, tích nhiều công đức, nên nếu giúp làm tang lễ thì sẽ được thần núi phù hộ.
Khi đó hắn ta còn không để tâm, hỏi nếu dối gạt thần núi thì sao. Bà đồng chỉ cười cười, nói, đến đêm thứ bảy sẽ có thứ tìm đến.
Hôm nay chính là đêm thứ bảy của người giữ miếu.
Trước kia hắn ta thật sự chẳng sợ gì, nhưng từ lúc ba người kia lên xe, mỗi lần hắn ta nhìn vào kính chiếu hậu là thấy mất một người. Tim gan vững cỡ nào cũng khó mà chịu nổi.
Thấy tài xế lại định móc ra thêm đồ trừ tà, Quý Minh Hi vội giải thích: “Anh tài ơi, em không phải ma đâu, sáng nay em còn đi xe anh lên núi mà, anh còn cho em số điện thoại đấy.”
Ngải Tả Tư nghe giọng thì quay sang nhìn, cũng hỏi: “Thầy Quý, thầy ở đâu chui ra vậy?”
“Tôi vẫn ở trên xe từ nãy đến giờ, lúc nãy dây giày tuột nên cúi xuống buộc lại thôi.” Quý Minh Hi bất lực, chỉ vào hai đứa trẻ nói: “Lúc nãy không có khách, bọn nhỏ buồn ngủ nên tôi cho chúng nằm nghỉ một chút.”
Vụ án được phá rồi — không phải mỗi lần quay đầu là mất một người, mà là mấy người đó nằm nghỉ luân phiên.
Trẻ con thì thấp, vừa đúng bị ghế che mất, Ngải Tả Tư quay đầu đúng lúc Quý Minh Hi đang cúi người buộc dây giày, nên mới khiến hàng ghế sau trông như trống không.
Tài xế nghiến răng, nhìn thấy gương mặt điềm đạm của Quý Minh Hi, mấy câu chửi thề định nói ra miệng lại nuốt ngược vào, hắn ta gom hết mấy thứ kia lại, lầm bầm: “Mẹ kiếp, chạy xe đêm đúng là không thể dính vào tiền thất đức mà.”
Hắn ta lau mạnh mồ hôi lạnh trên trán, khởi động xe lại, vậy mà không hề truy hỏi về lai lịch của hai đứa trẻ kia.
Rõ ràng trong dãy núi này, đã không còn ai sinh sống từ lâu rồi.
Đường núi quanh co, trong đêm tối đen như mực chỉ có ánh đèn xe buýt là rực sáng. Quý Minh Hi ngồi ở hàng ghế cuối, hai đứa trẻ dán sát mặt vào cửa sổ, tò mò quan sát mọi thứ bên ngoài.
You cannot copy content of this page
Bình luận