Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Quỷ quái vốn không hề “thuần khiết” như loài người tưởng. Thế giới của chúng lấy sức mạnh làm đầu, từ khi sinh ra đã biết dùng mọi cách để tranh đấu và tu luyện.
Kẻ đẹp dùng nhan sắc mê hoặc, kẻ yếu dùng vẻ đáng thương để dụ dỗ — tất cả những thứ gọi là dịu dàng hay thân thiện, đều chỉ là ngụy trang để đạt được mục đích.
Hơn nữa con Quỷ Xa này không phải người trong trường, nên nội quy “cấm ăn đồng loại” cũng không ràng buộc được nó. Thế thì cách duy nhất để giữ mạng… chỉ còn một…
Bách Hiểu Sinh siết chặt roi, dồn hết sức lao đến, quỳ trượt dưới đất rồi ôm chặt lấy tay Quý Minh Hi: “Thầy… thầy ơi! Em tên là Quý Bách Hiểu!”
“Là mùi vị của sợ hãi.” Xa Xa khẽ hít một hơi, luồng khí nhẹ như khói lùa vào cơ thể mình. Cô ta lắc đầu vẻ không hài lòng, nói: “Nhưng mùi ‘xót xa’ của thầy vẫn ngon hơn.”
Cô ta chỉnh lại gấu áo, thu hết gai nhọn, lại biến thành cô bé ngây thơ vô hại như cũ.
Tay Quý Minh Hi bị cậu học sinh ôm cứng ngắc không buông, Bách Hiểu Sinh vẫn còn đang gào lên: “Em tên là Quý Bách Hiểu đấy thầy! Thầy nghe chưa! Nghe rồi thì đáp một tiếng đi chứ!”
Quý Minh Hi: “…Nghe rồi.”
Cũng không rõ là ai lúc trước vừa dõng dạc tuyên bố “mang họ Quý là chuyện mất mặt” nữa nhỉ.
Ánh mắt anh nhìn cậu bé quá rõ ràng, dù không nói gì nhưng suy nghĩ trong lòng thì gần như hiện lên hết qua đôi mắt.
Bách Hiểu Sinh ưỡn cổ, nói cứng: “Bách Hiểu Sinh thì có thể chọn tôn nghiêm mà bỏ mạng, còn cái người tên Quý Bách Hiểu này thì liên quan gì đến em đâu.”
Dùng giọng điệu anh hùng để nói ra những lời nhát gan nhất. Nếu không nhìn cái dáng cậu bé đang rúc vào người thầy không muốn rời ra, thì cũng có vài phần… đáng tin thật.
Mọi người không ai lên tiếng, tất cả đều lựa chọn im lặng. Quý Nhất còn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ sao mình lại học cùng trường với cái người não thiếu dây thần kinh này chứ.
Kẹo Đường nhỏ cũng “phì phì” hai tiếng, cảm xúc kiểu mặt dày vô sỉ thế này đúng là khó nuốt.
***
Chiếc xe kẹo mút nhỏ cứng cáp hơn họ tưởng, lao theo gió từ vách núi bay thẳng xuống, không có cánh nên hoàn toàn là rơi tự do. Chưa đến mười phút đã tiếp đất an toàn, va vào mặt nước tạo nên một vệt nước bắn tung tóe.
“Quý Xa Xa, cô muốn mưu sát tôi thật đấy à…” Bách Hiểu Sinh nói mà giọng run rẩy.
Tại sao tất cả mọi người trong xe đều có dây an toàn, chỉ riêng cậu bé là không! Nếu không phải vừa rồi cậu bé ôm chặt lấy thầy giáo, chắc giờ đã quay về điểm hồi sinh một mình rồi.
Quý Xa Xa hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ tay về phía xa: “Chuyến đó chỉ có một chuyến trong ngày, lỡ là không có lại đâu.”
Quý Minh Hi nhìn thấy trên đỉnh núi xa xa có một chiếc xe buýt đang chạy tới, hẳn là chuyến xe duy nhất mà anh đã đến hôm nay. Tuy con đường mà Xa Xa chọn có hơi nguy hiểm, nhưng quả thật giúp họ kịp bắt chuyến xe.
Anh vươn tay ra hỏi: “Xa Xa, đi thị trấn với bọn thầy không?”
Khuôn mặt Xa Xa thoáng hiện vẻ mơ màng, đôi bàn tay nhỏ xíu bằng kẹo cứ xoắn lại xoắn lại, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Xa Xa không đi, Xa Xa sợ.”
“Được, vậy đợi thầy mang quà về cho.” Quý Minh Hi xoa đầu Xa Xa, mỉm cười nói: “Sau này khi em không còn sợ nữa, chúng ta lại cùng nhau đi.”
Xa Xa gật đầu, đưa tay ra làm động tác: “Em muốn kẹo.”
“Được.”
Nói xong, Quý Minh Hi dẫn hai đứa nhỏ rời đi. Khi quay đầu lại giữa chừng, bóng dáng Xa Xa đã không còn thấy đâu nữa.
*
Họ vừa đến ven đường thì chiếc xe buýt cũng vừa dừng lại, cửa xe bật mở, một người đàn ông hất Quý Minh Hi ra rồi lao xuống ngoài, miệng lẩm bẩm gì đó: “La bàn xoay dữ dội, chắc chắn gần đây có ma quỷ.”
Bách Hiểu Sinh nhìn theo bóng lưng người kia rời đi, lặng lẽ buông cây roi bên hông xuống. Một người ngay cả ma quỷ ở ngay trước mắt cũng không nhận ra thì có lẽ chẳng giỏi giang gì.
“Bách Hiểu, Quý Nhất, lên xe thôi.” Quý Minh Hi đưa tiền ra, nhưng tài xế lại không nhận, chỉ im lặng đóng cửa nhỏ bên cạnh ghế lái lại, rồi thò tay vào thùng tìm thứ gì đó.
Ban đêm chẳng mấy ai đi thị trấn, trên xe không có hành khách nào. Tài xế hất cằm ra hiệu cho Quý Minh Hi đặt tiền lên ghế: “Đi về sau, ngồi hàng ghế cuối cùng.”
Quý Minh Hi cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, phát hiện tài xế đang run rẩy dán bùa lên cabin lái.
Quý Minh Hi: …
Người trong núi sao cứ thích coi người ta là ma thế nhỉ.
Anh còn đang định mở miệng giải thích thì lại có một người khác chạy tới, thở hổn hển mắng: “Tôi gọi anh bao nhiêu tiếng anh cũng không nghe, cố tình chơi tôi đấy à?!”
Ánh mắt tài xế lóe lên vẻ mừng rỡ, nói: “Không có, không có, chẳng phải vẫn chưa tới chỗ cậu sao, tới đây đi em trai, ngồi ghế trước đi, anh chạy đường đêm buồn ngủ lắm, ngồi nói chuyện với anh nhé.”
You cannot copy content of this page
Bình luận