Học Sinh Của Tôi Lại Không Phải Người?!

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Cậu bé vẫn ngồi như tượng ở góc lớp cũng đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, lẩm bẩm: “Thật sự có thầy đến à… Em còn tưởng người ta chỉ gạt bọn em thôi.”

Quý Minh Hi nghe mà lòng đau nhói. Rốt cuộc đã trải qua những gì, mà lại thốt ra được những lời như thế.

Anh vốn học lực xuất sắc, đáng lý ra có thể đến nơi tốt hơn nhiều, nhưng khi thấy thông tin trên cổng giáo dục rằng ngôi trường này đang bên bờ bị giải thể vì không có giáo viên, anh đã chủ động xin thầy hướng dẫn điều mình đến đây.

Giờ nghĩ lại, có vẻ như anh đã đến muộn, nhưng cũng may là vẫn chưa quá trễ.

Anh bước đến, đặt một đống đồ ăn vặt lên bàn: “Nào, chúng ta nói chuyện một chút nhé. Thầy tên là Quý Minh Hi, có nghĩa là hy vọng của ngày mai. Còn các em tên là gì?”

“Minh Hi?!” Cậu thiếu niên tóc dài quay đầu lại, mắt híp hơi mở ra, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Không thấy rõ lắm ha…”

Cậu ta cúi đầu nhìn đống đồ ăn ba giây, rồi xé một cây kẹo mút bỏ vào miệng, cười cợt nhả: “Thú vị đấy. Em là Bách Hiểu Sinh, trong trường này có gì là em không biết đâu.”

“Còn em thì sao?” Quý Minh Hi quay sang hỏi cậu bé vẫn ngồi nghiêm ở góc phòng, nhưng đối phương chẳng buồn đáp lại, chỉ cúi đầu tiếp tục vùi mình trong đống sách.

“Cậu ta là ‘Đệ Nhất’, suốt ngày chỉ biết học với học. Mọi việc đều đứng đầu, nhưng ở cái trường này thì chẳng có ích gì, chán chết.” Bách Hiểu Sinh hừ một tiếng, vung tay hất hết chồng sách của cậu kia xuống đất. 

Người được gọi là “Đệ Nhất” không nói lời nào cũng chẳng cúi xuống nhặt, chỉ nhìn cậu bé bằng ánh mắt u ám, im lặng như thể là một cái bóng câm.

Bách Hiểu Sinh hất cằm: “Thầy nhìn đi, ngay cả con rối cũng thú vị hơn cậu ta.”

Quý Minh Hi ngồi xuống nhặt sách lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bạn Đệ Nhất chỉ là yêu thích học hành, em không nên vô cớ làm đổ sách vở của bạn ấy, làm vậy là không đúng rồi.”

Cậu bé im lặng bỗng quay đầu lại, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, hỏi:
 “Thầy ơi, đây có phải là một cuộc thi không?”

Quý Minh Hi: “Hửm?”

Đệ Nhất: “Vậy thì đây là cuộc thi ăn trộm.”

Quý Minh Hi: “???”

Cuộc thi gì cơ?

Nhìn Bách Hiểu Sinh khoanh tay trước ngực, bộ dạng “tôi không hề hối lỗi”, rồi lại nhìn Đệ Nhất lặng lẽ lôi dao ra từ ngăn bàn, Quý Minh Hi bỗng cảm thấy con đường phía trước thật gian nan.

Trường này đúng là lắm học sinh cá biệt quá rồi.

Quý Minh Hi xếp gọn lại đống sách lên bàn, rồi lặng lẽ dùng chúng xây thành một “bức tường sách” giữa con dao và Bách Hiểu Sinh, phòng trường hợp hai đứa lao vào đánh nhau.

Nhưng Đệ Nhất lại không nổi khùng như tưởng tượng, mà đưa con dao sang cho Quý Minh Hi, nói: “Cho thầy đấy, bây giờ nó là của thầy rồi.”

Ngay khoảnh khắc cầm lấy con dao, Quý Minh Hi nghe thấy một tiếng “cạch”, như thể có thứ gì đó vừa khóa lại.

Con dao đã được mài bén, ánh lên tia sáng lạnh dưới ánh đèn. Chuôi dao bóng loáng, như được người ta cầm nắm đến mòn vẹt, lờ mờ toát ra khí đen, trông vô cùng quen mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

🔓 Đã mở khóa học sinh số 1: Bách Hiểu Sinh – Trường Trung học Dao Khởi
 Kỹ năng: Tất cả sinh vật trong khuôn viên trường đều là “trong suốt” với tôi.
 (Trừ thầy Quý và 【bíp——】cùng với 【bíp——】)

🔓 Đã mở khóa học sinh số 2: Đệ Nhất
 Kỹ năng: ???

————————-

Bách Hiểu Sinh: Dù sao cũng không phải kỹ năng gì ghê gớm đâu (lầm bầm)

“Cái đệch! Đây rõ ràng là con dao của tôi mà!” – Bách Hiểu Sinh gào lên, lục đi lục lại hai túi quần rộng thùng thình, sau khi xác nhận chắc chắn con dao trong tay thầy giáo chính là vũ khí quý giá của mình, hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt xuống má.

Đó là báu vật mà cậu bé phải trả cái giá rất đắt mới có được!

Nhìn bộ dạng Bách Hiểu Sinh mắt trợn máu dồn, Quý Minh Hi có hơi chột dạ, nói: “Cái này… quan trọng đến thế à? Hay là em để phụ huynh tới, thầy trả lại cho phụ huynh của em.”

Bách Hiểu Sinh: “…Thầy không muốn trả thì nói đại đi, tụi em làm gì có phụ huynh. Người duy nhất em từng coi là phụ huynh cũng chết mấy chục năm rồi, thầy muốn trả thì xuống dưới lòng đất mà tìm, chưa chắc đã thấy đâu.”

Đệ Nhất khẽ cười khẩy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Bách Hiểu Sinh vừa thấy thế thì lập tức xì hơi, khí thế hừng hực cũng dần lụi đi theo ánh mắt khinh bỉ kia.

Ở nơi này, thực lực mới là thứ được coi trọng, bất kể dùng cách gì, thua thì vẫn là thua. Ban đầu cậu bé còn định lừa thầy giáo mới để lấy lại con dao, nhưng với người đứng đầu ở đây, chắc chắn sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Cậu bé thở dài, mắt vẫn lưu luyến nhìn con dao, nói: “Dù sao cũng là đồ em trộm được, tạm thời để thầy giữ vậy.”

Quý Minh Hi: …?

Rốt cuộc là mấy đứa học sinh ở cái trường này có vấn đề gì vậy?

Anh cất dao cẩn thận vào túi, rồi hỏi: “Các em mặc thế này không thấy lạnh à? Còn bộ quần áo nào khác không?”

Không nói đến Bách Hiểu Sinh mặc một bộ đồ trông như ông cụ đi dạo ở đầu làng, thì người đứng đầu cũng chỉ mặc chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm và quần xanh, nhìn là biết chẳng đủ ấm. 

 

Hết

Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page