Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
“Quý Minh Hi, tôi đến thôn họ Quý để làm giáo viên…”
Giới thiệu xong, cả hai đồng loạt quay đầu sang hướng khác, rất ăn ý mà không ai tiếp tục câu chuyện.
Thế giới đúng là nhỏ thật — về lại làng thôi mà cũng đụng ngay truyền kỳ học trưởng cùng trường.
Quý Minh Hi và Ngải Tả Tư chênh nhau bốn khóa, dù chưa từng gặp mặt nhưng anh đã nghe không ít giai thoại về người này.
Trước giờ anh cứ nghĩ học trưởng bỏ sự nghiệp đi làm mê tín phong kiến. Ai ngờ đâu là bị… phong kiến mê tín chơi lại.
Nhìn chiếc lò hương trị giá mười vạn giờ chỉ còn là một cục tro, Quý Minh Hi âm thầm thở dài: sau này nhất định phải làm một giáo viên tốt, dạy cho mọi người tránh xa mê tín dị đoan.
Mấy chuyện khác không bàn, riêng việc một mảnh gỗ tí tẹo bán được mười vạn thôi là anh đã không thể tưởng tượng nổi rồi.
Bên kia, Ngải Tả Tư cũng đang ngượng chín mặt. Ban đầu anh ta nhận nhầm người ta là yêu quái, sau lại tự tiện cho rằng đối phương đến đây để tìm quỷ giống mình, cuối cùng thì sao? Người ta là giáo viên làng mẫu mực, đậm chất duy vật chủ nghĩa chính thống.
Để vớt vát lại chút thể diện, Ngải Tả Tư lôi từ trong balo ra một bó nhang màu hồng phấn, tay run run châm lửa rồi nói: “Tôi biết mấy người làm giáo viên không tin vào thần quỷ, nhưng có những chuyện thật sự không phải không tin là nó sẽ không tồn tại. Cái này là tạo yêu hương tôi bỏ hai chục vạn ra mua đó, chủ tiệm bảo đốt lên có xác suất gây ra hiện tượng siêu nhiên.”
Bó nhang trông hoàn toàn không có gì đặc biệt, y chang loại ba tệ một bó bán đầy ở thị trấn.
Dù Quý Minh Hi đang nghẹt mũi, nhưng nhìn sắc mặt ngày càng đen kịt của Ngải Tả Tư, anh đoán mùi của nó chắc cũng… giống hệt loại ba tệ một bó kia.
Hơn nữa, ngay trên lớp nilon bị bóc ra còn thấy rõ số 3 được viết bằng bút lông màu đen.
Quý Minh Hi: “…Hay là mình báo công an đi?”
Dù sao thì ba mươi vạn cũng đâu phải con số nhỏ.
“Đ*t! Hôm trước mua nhang giúp ông tài xế đó, chắc đưa nhầm rồi!”
Ngải Tả Tư giận dữ ném bó nhang xuống đất, nói: “Người anh em tin tôi đi, trong núi này thật sự có một chiếc xe ma, hình dáng giống như quan tài, xung quanh bốc ra mùi xác thối, có thể lên núi, xuống đất, không sợ lửa nước. Nếu không phải tôi thiếu thiết bị, nhất định phải tìm ra cho cậu xem tận mắt!”
Thứ đó nghe thì thần bí thật, nhưng trong mắt một người duy vật, chắc chỉ là trò đùa vô lý. Anh ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Quý Minh Hi, chỉ vò đầu bứt tai, buồn bực nói: “Tôi biết là cậu không tin…”
Quý Minh Hi: “Tôi tin.”
Ngải Tả Tư siết chặt bật lửa, gào lên: “Dù sao cũng chẳng ai tin tôi… Hả? Cậu nói gì cơ?!”
Anh ta sững người quay sang nhìn, chỉ thấy đối phương mặt mày đầy chân thành, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề có lấy một chút khinh thường hay chán ghét.
Nghe người khác nói “tin”, vậy mà trong lòng anh ta lại có cảm giác không chân thực chút nào. Giọng yếu đi hẳn, vừa gãi đầu vừa lấy chân gạt đám lá khô dưới đất: “Hầy… mấy cái đó chắc đều là giả thôi. Tôi tìm bao nhiêu năm rồi mà có thấy gì đâu.”
Quý Minh Hi: ?
Học trưởng này đúng là y như lời đồn — cảm xúc thất thường, khó đoán vô cùng.
Ông cụ vừa rồi là người trông coi miếu Sơn thần, xưa nay chưa từng nói dối. Nếu ông cụ đã nói có… thì chắc chắn là có.
Hơn nữa thế giới này rộng lớn như vậy, có một chiếc xe biết leo núi thì có gì kỳ quái đâu chứ.
So với chuyện đó, điều Quý Minh Hi lo hơn là việc Ngải Tả Tư bị lừa mất ba mươi vạn.
Quý Minh Hi nói: “Ba mươi vạn đâu phải con số nhỏ, anh có thể kiện chủ tiệm vì lừa đảo đó. Chưa kể còn dụ anh đốt lửa giữa rừng — nguy hiểm như vậy.”
Ngải Tả Tư nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng không giấu giếm của Quý Minh Hi, lại nghĩ đến cảnh vừa nãy suýt nữa làm cháy rừng, cho dù mặt có dày đến đâu cũng cảm thấy hổ thẹn.
Anh ta cúi đầu xin lỗi: “Cậu nói đúng… Giờ tôi sẽ tìm hắn nói chuyện cho ra lẽ. Cảm ơn cậu nhé. Nếu hôm nay không gặp được thầy giáo như cậu, chắc tôi còn bị lừa dài dài mất. Mấy trường học ở khu này nghèo nàn như vậy, nếu lấy lại được tiền, tôi sẽ quyên góp hết cho trường — coi như vừa là xin lỗi, vừa là cảm ơn.”
Nói xong không đợi Quý Minh Hi trả lời, anh ta đã như chạy trốn mà vội vã rời khỏi rừng núi.
Quý Minh Hi dõi mắt nhìn theo bóng lưng học trưởng, thật lòng mong anh ta có thể đòi lại được ba mươi vạn đó.
Trên diễn đàn người ta đều bảo học trưởng này tính khí thất thường như kẻ thần kinh. Nhưng anh lại không thấy vậy — dù sao học trưởng còn định quyên góp tiền sửa trường mà.
Chỉ đến khi không còn nhìn rõ bóng người nữa, Quý Minh Hi mới ngồi xổm xuống, lấy ra một cái túi, chia bớt ít đồ ăn định đem cho người trông miếu.
Chiếc lò nhỏ không ai chú ý lại bắt đầu cháy trở lại. Ngọn lửa yếu ớt đến mức khói cũng mơ hồ như sắp tan biến, hóa thành một con rắn đen dài uốn lượn bay sâu vào trong rừng.
You cannot copy content of this page
Bình luận