Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Nghĩ đến việc mình đi có chút xíu mà đã than mệt, anh liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Trời ngày càng âm u, Quý Minh Hi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, kiểu như mùi nến hòa với tro hương, xen lẫn chút mùi ẩm mốc khiến người ta khó chịu.
Gần đây anh bị cảm, nghẹt mũi, vậy mà vẫn còn ngửi thấy mùi — chứng tỏ mùi này trong rừng hẳn là nồng lắm rồi.
Tiếng bước chân giẫm lên cành khô lá mục vang lên lạo xạo trong rừng. Anh đứng dậy nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trong khu rừng âm u có một người đàn ông cao lớn mặc đồ leo núi đang đi tới.
Trên tay anh ta cầm một lò hương nhỏ, bên trong đang đốt một mảnh gỗ. Mỗi lần người đó tiến lại gần một bước, lửa trong lò lại cháy mạnh thêm một phần.
“Cháy rồi! Cháy rồi!” — Ngải Tả Tư chạy lúp xúp tới trước mặt Quý Minh Hi, trong mắt tràn đầy cả háo hức lẫn sợ hãi.
Do dự một lúc lâu mới đưa hai tay run rẩy dâng cái lò lửa đang cháy ngùn ngụt lên.
Rõ ràng trong lò chỉ có một mảnh gỗ nhỏ cỡ viên kẹo, vậy mà ngọn lửa lại cháy bừng bừng, thậm chí có dấu hiệu trào ra ngoài. Trên đỉnh lò lửa ngưng tụ một làn khói đen hình con rắn, bị gió cuốn thẳng về phía xa. Lửa trong lò như vật sống, từ từ bò ra ngoài.
Quý Minh Hi nhíu mày nhận lấy cái lò. Dù biết anh trai này chỉ lo anh bị muỗi đốt nên mới tốt bụng chia sẻ “hương đuổi muỗi”, nhưng đốt kiểu này cũng… hơi quá đáng rồi đó. Dưới đất toàn cành khô lá mục, nhỡ bắt lửa thì làm sao?
Vừa cầm vào tay, ngọn lửa trong lò lập tức cháy mạnh hơn, hừng hực như có ai vừa đổ cả xô xăng vào.
Nếu không phải cái lò này lạnh ngắt chẳng có chút hơi nóng nào, Quý Minh Hi thật sự đã nghi ngờ tên này đang chơi khăm mình.
Thấy ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt, người đàn ông kia phấn khích đến mức gần như phát điên, hét lớn: “Đúng là mua đúng rồi! Hương dẫn hồn vĩnh viễn không tắt thật sự có thật!”
Quý Minh Hi: “Vĩnh viễn không tắt?”
“Đúng! Vĩnh viễn không tắt! Không tin thì cậu thử xem!”
Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Quý Minh Hi lấy chai nước khoáng trong ba lô ra, đổ thẳng vào cái lò. Chỉ trong vài giây, ngọn lửa phụt ra một làn khói nhỏ, tắt ngúm không còn một tia lửa.
Quý Minh Hi: …
Thật ra anh cũng không ngờ lửa lại tắt sạch đến vậy.
Anh lặng lẽ trả cái lò lại, tiện tay đưa thêm một chai xịt chống muỗi, giọng đầy khuyên nhủ: “Cháy rừng thì ngồi tù mọt gông đấy. Trong núi nhiều lá khô cành mục, dùng lửa hở mà không cẩn thận là dễ cháy lớn lắm. Xịt muỗi vừa rẻ lại hiệu quả, tiện hơn hương đốt nhiều.”
Ngải Tả Tư ngơ ngác nhận lấy chai xịt, đầu óc còn chưa kịp tiêu hóa việc đối phương gọi “hương dẫn hồn” là… hương đuổi muỗi.
Chai xịt toàn chữ tiếng Anh, anh ta còn chưa kịp tấm tắc khen “quỷ thần đại nhân” thật sành điệu thì đã nghe người kia cười ngượng ngùng nói: “Cái này là hồi tôi làm phiên dịch ở Kinh thị, bên hãng họ tặng. Trong balo tôi còn nhiều, anh cứ lấy dùng thoải mái.”
Quỷ thần cái đầu ông! Người! Rõ ràng là một con người sống sờ sờ đây này! Biết đâu cả hai còn đang nhắm tới cùng một mục tiêu cũng nên!
Ngải Tả Tư cuối cùng cũng phản ứng kịp, ôm cái lò xông trong tay, đau khổ gào lên: “Con mẹ nó, cậu nói ai dùng hương đuổi muỗi hả?! Đây là hương dẫn hồn tôi bỏ ra mười vạn để mua đấy! Trong phần mô tả ghi rõ, khi đốt sẽ chỉ đường đến nơi có quỷ, càng gần yêu quái lớn thì cháy càng mạnh, thậm chí còn vĩnh viễn không tắt! Mang đi dâng cho quỷ thần còn có thể được ban cho một điều ước nữa!”
Một khúc gỗ nho nhỏ thế mà cũng trị giá mười vạn. Quý Minh Hi bỗng cảm thấy bàn tay mình bắt đầu nóng lên.
Chẳng trách có mấy đàn anh trong trường anh từ bỏ công việc lương triệu để đi làm nghề… mê tín phong kiến.
Quý Minh Hi lục balo tìm đồ, vừa tìm vừa nói: “Hay để tôi đốt lại cho anh nhé? Nhưng nhớ đậy nắp lò kỹ vào đấy, nhỡ cháy rừng là cả hai ta xong đời.”
Balo quá nhiều đồ, anh lục mãi cũng chưa thấy bật lửa đâu, nét mặt thoáng chút ngại ngùng: “À ừm… Nói là ‘vĩnh viễn không tắt’ thì hơi quá rồi, nhưng mà ‘vĩnh viễn không cháy’ cũng là một kiểu lợi hại đó chứ.”
Ngải Tả Tư: …
Nếu không phải anh ta vẫn còn chút lý trí thì suýt nữa đã tin thật rồi.
Thỏi hương dẫn hồn này từ lúc Ngải Tả Tư mua về đã hơn mười ngày, suốt thời gian ấy nó luôn giữ trạng thái âm ỉ cháy — giống như một que hương sắp tàn, không có lửa rõ ràng cũng chẳng tắt hẳn. Dù có đổ nước hay xăng vào, nó vẫn không bị dập tắt, cũng không bùng cháy, chính vì thế anh ta mới tin đó là thật.
Kết quả bây giờ, trong lò chẳng còn lấy một tàn lửa — và tất cả chỉ vì… nửa chai nước khoáng.
“Thôi bỏ đi, chắc cái pháp khí này với tôi vô duyên rồi. Để tôi thử cái tiếp theo vậy.” Ngải Tả Tư vừa tháo balo xuống lục tìm, vừa tự giới thiệu: “Tôi tên là Ngải Tả Tư, đến núi Bách Quỷ để tìm quỷ đó. Còn cậu?”
You cannot copy content of this page
Bình luận