Bạch Nguyệt Quang Chính Hiệu

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Nghĩ tới đây, tôi lại xé thêm một gói khoai tây chiên ra ăn lấy ăn để.

 

Rộp… rộp…

 

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Trần ngồi ghế phụ liếc nhìn tôi một cái.

 

Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.

 

Tiểu Trần: “Không sao, cô Dư đang ăn khoai tây chiên, trông ổn… Trai trẻ à? Lúc tới không thấy có trai trẻ nào bên cạnh cô ấy cả.”

 

Tay tôi khựng lại, lập tức tăng tốc nhai nhanh hơn.

 

Tôi thật sự không hiểu nổi — rõ ràng bạch nguyệt quang của anh đã quay lại rồi, sao vẫn còn kéo tôi lại không chịu buông?

 

Tôi chỉ là người tình, đâu phải vợ.

 

Lùi mười ngàn bước mà nói, tôi không được quyền rời khỏi anh để tìm một “nhà tài trợ” khác sao?

 

Người lớn yêu đương thì ai cũng có nhu cầu riêng.

 

Tôi cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng một người đàn ông có địa vị cao như anh lại không thể thiếu mình.

 

Nói ra thì hơi đau lòng thật, nhưng tôi chỉ là một bản sao mà thôi.

 

Mấy việc ban đêm đều do tôi làm cả, giờ tôi cầm ít tiền rời đi thì có gì sai?

 

Chỉ là tôi thực sự không ngờ được — đôi dép tiện tay mang theo lại là nguyên nhân khiến Hoắc Kinh Triệt ngã lăn từ cầu thang xuống bất tỉnh.

 

Một người được nâng niu từ nhỏ, giậm một cái chân cũng có thể khiến cả thủ đô chấn động, vậy mà lại vì tôi mà ngã cầu thang đến hôn mê ba ngày ba đêm.

 

Gặp tôi đúng là vận hạn lớn của đời anh.

 

Vấn đề là — anh định xử lý cái “vận hạn” này thế nào đây?

 

Người có tiền rất tin vào số mệnh.

 

Lỡ anh bất chấp tình nghĩa, âm thầm… xử tôi thì sao?

 

Sự hoang mang trong lòng tôi đạt đỉnh điểm khi Tiểu Trần đưa điện thoại cho tôi.

 

“Cô Dư, tổng Giám đốc Hoắc có lời muốn nói với cô.”

 

Tôi cứng đơ nhận lấy điện thoại, nén giọng lại, cố gắng tỏ ra thân thiết: “Anh yêu, nghe nói anh nhập viện, em đang tới đây, chờ em nha~”

 

Đầu dây bên kia hình như khẽ cười lạnh một tiếng.

 

Tôi bắt đầu thấy hơi sợ.

 

“Vừa nãy còn dám cúp máy anh xong, cái vẻ ngang ngược đó đâu rồi?”

 

“…”

 

“Nói đi.”

 

Có lẽ vì mới tỉnh dậy sau thời gian hôn mê quá lâu, giọng anh khàn khàn, trầm thấp và mệt mỏi hơn thường ngày.

 

“Không còn muốn đi tìm mấy cậu em trẻ trung tràn đầy sinh lực nữa à?”

 

“Em đùa thôi mà, anh yêu à, anh sức sống vô biên, chỉ cần có anh là em mãn nguyện lắm rồi!”

 

Nếu không nói thì thôi, nói ra lại càng sai…

 

Anh nghiến răng: “Ồ, ý em là còn muốn thêm mấy người nữa?”

 

“Không phải, ý em là để em cãi… giải thích, giải thích mà!”

 

Trời ơi, cái miệng này sao càng lúc càng không kiểm soát được vậy?

 

Giọng anh trầm xuống, mang theo vẻ nguy hiểm: “Tốt lắm, vậy thì em giải thích đi… Anh muốn xem thử một mình anh làm sao khiến em đủ lắm rồi.”

 

“…”

 

Cuộc gọi kết thúc.

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, thở dài.

 

Lưng… sao bắt đầu thấy đau rồi đây…

 

5.

 

“Em sai rồi! Ở sân bay nói thích mấy cậu em trai là em đùa thôi!”

 

Tại phòng bệnh VIP của bệnh viện, tôi bị Hoắc Kinh Triệt kéo vào lòng, hôn đến mức không thở nổi.

 

Vừa bước vào phòng bệnh, tôi đã “nhận” ngay cái gọi là hình phạt của anh.

 

Tôi cứ tưởng anh nổi giận là vì bị ngã từ cầu thang xuống, kết quả, suốt buổi anh chỉ chăm chăm hỏi tôi mấy cậu trai trẻ kia đang trốn ở đâu.

 

“Thật sự là em nói đùa mà, hôn thì hôn, nhưng anh đừng cắn em được không?” 

 

Tôi cố đẩy anh ra, nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt.

 

“Đùa à? Chẳng buồn cười chút nào.” Ánh mắt anh sâu thẳm, như đang đè nén thứ gì đó, nhìn tôi đầy áp lực: “Chê anh già rồi?”

 

Tôi run lên, lập tức nịnh nọt: “Sao có thể! Em là người rõ nhất anh có già hay không, vừa vặn lắm, chẳng già tí nào!”

 

Có vẻ như màn nịnh hót kịp thời của tôi đã có tác dụng, anh dịu lại không ít.

 

“Vừa vặn chỗ nào?”

 

Anh vẫn ôm chặt lấy tôi. 

 

Tôi thì rón rén ngồi trong lòng anh, không dám động mạnh, sợ chạm vào chân trái đang bó bột của anh.

 

Nhưng ở tư thế này… có một thứ “tồn tại” rất rõ ràng không thể lờ đi được.

 

“Nói đi.” Hoắc Kinh Triệt ôm tôi chặt hơn nữa.

 

Rõ ràng là anh cố tình.

 

Mặt tôi nóng bừng cả lên.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page