Danh sách chương

Lục Hạo Đường chen vào một câu: “Nếu nhị ca với tứ đệ biết Tiểu Ngũ đã có con rồi, chắc chắn sẽ há hốc mồm vì sốc mất.”

Bà nội Lục lập tức trừng mắt lườm anh ta: “Còn mặt mũi mà nói à? Em con đã sắp làm ba rồi đấy, còn con thì đến bạn gái còn chưa có. Nói xem, bao nhiêu năm nay con bận làm cái gì vậy hả?”

Lục Hạo Đường: “…”

Thôi rồi thôi rồi, anh ta đã cảm nhận rõ tương lai đen tối sắp tới của mình.

Anh ta oán trách nhìn Lục Hạo Vũ, làm em mà lại nhanh tay lẹ chân thế, chí ít cũng để cho mấy ông anh có chút sĩ diện đi chứ, huhu!

Người Lục gia ai cũng rất dễ gần, không ai soi xét hay bắt bẻ Mạnh Ngọc Yên điều gì cả, thậm chí bà nội Lục còn không ngừng dặn dò cô phải dưỡng thai thật tốt, không được chạy nhảy lung tung, cứ ngoan ngoãn ngồi đó để Hạo Vũ chăm sóc.

Lúc vào bếp chuẩn bị bữa trưa, Mạnh Ngọc Yên thấy Cố Vân Tịch cũng vào bếp, bất giác cảm thấy hình tượng của chị dâu này khác xa với ấn tượng trước đó.

Cô tò mò hỏi: “Chị dâu anh vẫn luôn như vậy sao?”

Lục Hạo Vũ ngẩn người: “Sao cơ?”

“Em thấy chị ấy vào bếp nấu ăn, lúc nãy bà nội cũng vào theo. Em định vào giúp, nhưng cả bà nội và chị dâu đều không cho.”

Lục Hạo Vũ đáp: “À, chị ấy thường xuyên nấu ăn đấy, tay nghề cực kỳ giỏi. À đúng rồi, anh cả anh cũng biết nấu ăn, tay nghề cũng không tệ. Miễn là có thời gian rảnh, anh ấy sẽ vào bếp nấu cho cả nhà.”

Mạnh Ngọc Yên hơi ngạc nhiên, không ngờ Lục gia lại như vậy.

Hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của cô về một gia đình hào môn.

Đột nhiên, cô dường như hiểu ra vì sao Lục Hạo Vũ lại xuất sắc đến thế.

Cô bật cười dịu dàng: “Nhà anh có không khí thật tốt, cảm giác mọi người đều rất lịch sự, rất dễ gần.”

Lục Hạo Vũ mỉm cười: “Em nghĩ như vậy là đúng rồi. Người Lục gia rất đoàn kết. Từ nhỏ, việc giáo dục mấy anh em chúng tôi là điều mà gia đình chú trọng nhất. Khi lớn lên, mỗi người đều có mục tiêu riêng. Ngược lại, chính anh cả là người chịu nhiều vất vả nhất, vì từ nhỏ đã được bồi dưỡng để kế thừa gia tộc.”

“Nếu không nhờ nhà vợ anh cả có thực lực, anh ấy cũng chẳng được sống thoải mái như bây giờ, mà bọn anh cũng không được thoải mái như hiện tại.”

Bữa trưa hôm đó được tổ chức tại Lục gia, sau bữa ăn, những lo lắng trước đây của Mạnh Ngọc Yên đều không xảy ra. Không ai làm khó cô, thậm chí cũng không ai hỏi về hoàn cảnh gia đình cô. Trong bữa ăn, không một ai tạo áp lực gì cho cô cả.

Đột nhiên, cô hiểu ra tại sao một công tử hào môn như Lục Hạo Vũ, khi ở bên cô, rõ ràng cao quý là thế, nhưng vẫn sống giản dị, chan hòa như vậy.

Bởi vì sự cao quý ấy đã ăn sâu vào cốt tủy anh, chứ không cần thể hiện bằng sự khó tính hay hà khắc.

Cô cũng không cảm thấy người Lục gia dễ bị qua mặt, hay dễ dàng chấp nhận một cuộc hôn nhân khi chưa điều tra gì cả. Với khả năng của gia đình họ, nếu muốn tìm hiểu cô, hoàn toàn có thể thông qua Lục Hạo Vũ, thậm chí tự điều tra. Cô căn bản không có khả năng phản kháng.

Chính vì vậy, việc họ không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng ăn bữa cơm gia đình, nói cười thân thiết, không quá câu nệ lễ nghi, tất cả điều đó khiến cô càng cảm thấy ấm áp.

Lục Hạo Đường thì đặc biệt hoạt bát, tạo không khí vui vẻ suốt bữa ăn.

Từng chút một, Mạnh Ngọc Yên không kìm được mà bắt đầu mong chờ cuộc sống sau hôn nhân.

Chỉ mới ở Lục gia một lúc, cô đã có cảm giác muốn hòa nhập vào gia đình này, có lẽ vì cô chưa từng trải qua sự ấm áp của một gia đình như thế.

Lục Hạo Vũ lớn lên trong môi trường như vậy, chẳng trách anh lại tinh tế, chu đáo đến thế.

Sau bữa trưa, mọi người ai về nghỉ ngơi nấy. Khi Cố Vân Tịch thu dọn xong xuôi và lên lầu, cô thấy Lục Hạo Đình đang ngồi trên thảm trước cửa sổ sát đất, tay cầm một ly rượu vang đỏ.

Bên cạnh, còn có một chai rượu đã khui sẵn.

(Hết chương)

Lục Hạo Đường chen vào một câu: “Nếu nhị ca với tứ đệ biết Tiểu Ngũ đã có con rồi, chắc chắn sẽ há hốc mồm vì sốc mất.”

Bà nội Lục lập tức trừng mắt lườm anh ta: “Còn mặt mũi mà nói à? Em con đã sắp làm ba rồi đấy, còn con thì đến bạn gái còn chưa có. Nói xem, bao nhiêu năm nay con bận làm cái gì vậy hả?”

Lục Hạo Đường: “…”

Thôi rồi thôi rồi, anh ta đã cảm nhận rõ tương lai đen tối sắp tới của mình.

Anh ta oán trách nhìn Lục Hạo Vũ, làm em mà lại nhanh tay lẹ chân thế, chí ít cũng để cho mấy ông anh có chút sĩ diện đi chứ, huhu!

Người Lục gia ai cũng rất dễ gần, không ai soi xét hay bắt bẻ Mạnh Ngọc Yên điều gì cả, thậm chí bà nội Lục còn không ngừng dặn dò cô phải dưỡng thai thật tốt, không được chạy nhảy lung tung, cứ ngoan ngoãn ngồi đó để Hạo Vũ chăm sóc.

Lúc vào bếp chuẩn bị bữa trưa, Mạnh Ngọc Yên thấy Cố Vân Tịch cũng vào bếp, bất giác cảm thấy hình tượng của chị dâu này khác xa với ấn tượng trước đó.

Cô tò mò hỏi: “Chị dâu anh vẫn luôn như vậy sao?”

Lục Hạo Vũ ngẩn người: “Sao cơ?”

“Em thấy chị ấy vào bếp nấu ăn, lúc nãy bà nội cũng vào theo. Em định vào giúp, nhưng cả bà nội và chị dâu đều không cho.”

Lục Hạo Vũ đáp: “À, chị ấy thường xuyên nấu ăn đấy, tay nghề cực kỳ giỏi. À đúng rồi, anh cả anh cũng biết nấu ăn, tay nghề cũng không tệ. Miễn là có thời gian rảnh, anh ấy sẽ vào bếp nấu cho cả nhà.”

Mạnh Ngọc Yên hơi ngạc nhiên, không ngờ Lục gia lại như vậy.

Hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của cô về một gia đình hào môn.

Đột nhiên, cô dường như hiểu ra vì sao Lục Hạo Vũ lại xuất sắc đến thế.

Cô bật cười dịu dàng: “Nhà anh có không khí thật tốt, cảm giác mọi người đều rất lịch sự, rất dễ gần.”

Lục Hạo Vũ mỉm cười: “Em nghĩ như vậy là đúng rồi. Người Lục gia rất đoàn kết. Từ nhỏ, việc giáo dục mấy anh em chúng tôi là điều mà gia đình chú trọng nhất. Khi lớn lên, mỗi người đều có mục tiêu riêng. Ngược lại, chính anh cả là người chịu nhiều vất vả nhất, vì từ nhỏ đã được bồi dưỡng để kế thừa gia tộc.”

“Nếu không nhờ nhà vợ anh cả có thực lực, anh ấy cũng chẳng được sống thoải mái như bây giờ, mà bọn anh cũng không được thoải mái như hiện tại.”

Bữa trưa hôm đó được tổ chức tại Lục gia, sau bữa ăn, những lo lắng trước đây của Mạnh Ngọc Yên đều không xảy ra. Không ai làm khó cô, thậm chí cũng không ai hỏi về hoàn cảnh gia đình cô. Trong bữa ăn, không một ai tạo áp lực gì cho cô cả.

Đột nhiên, cô hiểu ra tại sao một công tử hào môn như Lục Hạo Vũ, khi ở bên cô, rõ ràng cao quý là thế, nhưng vẫn sống giản dị, chan hòa như vậy.

Bởi vì sự cao quý ấy đã ăn sâu vào cốt tủy anh, chứ không cần thể hiện bằng sự khó tính hay hà khắc.

Cô cũng không cảm thấy người Lục gia dễ bị qua mặt, hay dễ dàng chấp nhận một cuộc hôn nhân khi chưa điều tra gì cả. Với khả năng của gia đình họ, nếu muốn tìm hiểu cô, hoàn toàn có thể thông qua Lục Hạo Vũ, thậm chí tự điều tra. Cô căn bản không có khả năng phản kháng.

Chính vì vậy, việc họ không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng ăn bữa cơm gia đình, nói cười thân thiết, không quá câu nệ lễ nghi, tất cả điều đó khiến cô càng cảm thấy ấm áp.

Lục Hạo Đường thì đặc biệt hoạt bát, tạo không khí vui vẻ suốt bữa ăn.

Từng chút một, Mạnh Ngọc Yên không kìm được mà bắt đầu mong chờ cuộc sống sau hôn nhân.

Chỉ mới ở Lục gia một lúc, cô đã có cảm giác muốn hòa nhập vào gia đình này, có lẽ vì cô chưa từng trải qua sự ấm áp của một gia đình như thế.

Lục Hạo Vũ lớn lên trong môi trường như vậy, chẳng trách anh lại tinh tế, chu đáo đến thế.

Sau bữa trưa, mọi người ai về nghỉ ngơi nấy. Khi Cố Vân Tịch thu dọn xong xuôi và lên lầu, cô thấy Lục Hạo Đình đang ngồi trên thảm trước cửa sổ sát đất, tay cầm một ly rượu vang đỏ.

Bên cạnh, còn có một chai rượu đã khui sẵn.

(Hết chương)

Hết Chương 1202: Mong chờ cuộc sống sau hôn nhân.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page