Danh sách chương

Lục Hạo Vũ nhìn Mạnh Ngọc Yên, nghiêm túc nói: “Em là một cô gái rất có phẩm hạnh, chỉ là xuất thân khác anh quá nhiều. Một người chưa từng nghĩ đến việc bước một bước lên trời, bỗng dưng có một miếng bánh lớn rơi trúng đầu, nhất thời không thích ứng được. Điều đó là bình thường.”

“Nếu em dễ dàng thích ứng được ngay, thì ngược lại anh còn phải xem xét lại con người em.”

“Những thứ này chắc đủ để xóa bỏ những lo lắng trong lòng em rồi. Sau này nếu sinh con ra, chúng ta kết hôn được thì tốt. Còn nếu không đến được với nhau, anh vẫn sẽ nuôi đứa bé. Nếu em lo Lục gia không cần con, thì với chừng này tài sản, em vẫn có thể nuôi con thật tốt.”

“Còn nếu em không muốn sinh, thì hãy coi như đây là sự bù đắp. Dù sao thì, phá thai là tổn thương đến cơ thể em.”

Mạnh Ngọc Yên: “……”

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự không ngờ Lục Hạo Vũ lại làm đến mức này.

Cô chỉ mới ngủ có hai tiếng, vậy mà anh đã chuẩn bị xong cả hợp đồng?

Trên giấy trắng mực đen viết rõ, tặng không điều kiện, vĩnh viễn không thu hồi!

Ngay cả điều đó anh cũng đã nghĩ cho cô…

Trong lòng Mạnh Ngọc Yên bỗng trào dâng cảm giác chua xót. Không phải vì oán trách anh, mà là tự trách chính mình.

Tình yêu vốn là điều đẹp đẽ. Anh cũng là người cô yêu. Vậy mà cô cứ mãi lo nghĩ đủ điều, có phải đã khiến anh phải chịu nhiều áp lực rồi không?

Tất cả những nỗi bất an, lo sợ của cô, anh đều hiểu rõ, và lần lượt từng chút một sắp xếp ổn thỏa cho cô.

Một người đàn ông tốt đến vậy, có dùng đèn cũng khó tìm, vậy mà cô lại cứ mãi do dự…

“Gì vậy? Không thích mấy thứ này à?” Lục Hạo Vũ hỏi.

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu nhìn bản hợp đồng, rồi cầm bút lên, ký tên.

Lục Hạo Vũ hơi ngẩn ra, không ngờ lần này cô lại nghe lời như vậy. Anh còn tưởng phải tốn thêm một đống lời lẽ, cô mới chịu nhận những thứ này.

Ký xong, thấy ánh mắt hơi bất ngờ của anh, Mạnh Ngọc Yên khẽ cười: “Sao thế? Không ngờ em lại đột nhiên… không còn ‘thanh cao’ nữa hả?”

Lục Hạo Vũ: “……Không… không phải, anh chỉ nghĩ là em sẽ sợ…”

“Em sai rồi!” Cô ngắt lời.

Lục Hạo Vũ: “……”

Anh thật sự không hiểu vì sao cô đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Mạnh Ngọc Yên cười nói: “Em nghĩ thông rồi. Những gì đàn ông cho, em cứ yên tâm mà nhận. Cả đời nhiều cô gái chỉ cầu có một người đàn ông thật lòng, lại còn có thể cho mình một cuộc sống vật chất đủ đầy, mà vẫn không có được.”

“Còn em thì có… có đến mức hoàn hảo. Vậy tại sao không giữ chặt lấy?”

“Dù sao em cũng tay trắng, yêu thì yêu thôi, tổn thương thì tổn thương thôi, ai sợ ai chứ? Anh nhiều tài sản như vậy còn không sợ, em sợ cái gì?”

Lục Hạo Vũ: “……”

Nhìn vẻ mặt anh lúc này, Mạnh Ngọc Yên lại càng cảm thấy áy náy.

Anh là một người đàn ông lần đầu yêu, tình đầu đó… đáng lẽ phải rất ngọt ngào và đẹp đẽ. Vậy mà lại gặp phải cô, một cô gái nghĩ quá nhiều, luôn lo trước lo sau.

Cô đã có nhà, có tiền, có học vấn, còn đang ở bên người đàn ông mình yêu nhất. Một cuộc đời như thế, dường như đã quá hoàn mỹ rồi.

Dù sau này không thể bên nhau đến bạc đầu, thì sinh một đứa con thuộc về hai người, cũng là điều rất đẹp. Dù sao, cô cũng đủ khả năng để nuôi dưỡng con.

Có lẽ cả đời này, cô cũng sẽ không gặp được ai tốt với mình như Lục Hạo Vũ nữa. Cô nên biết trân trọng.

Mạnh Ngọc Yên ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh: “Trước đây em như vậy, có phải khiến anh thấy áp lực lắm không? Em xin lỗi, học trưởng… Em chưa từng mơ tưởng gì đến chuyện bước chân vào hào môn. Từ nhỏ em đã thiếu thốn tình cảm, lớn lên chỉ luôn khao khát có một mái ấm đơn giản… một gia đình ấm áp khiến em thấy yên tâm.”

(Hết chương)

Lục Hạo Vũ nhìn Mạnh Ngọc Yên, nghiêm túc nói: “Em là một cô gái rất có phẩm hạnh, chỉ là xuất thân khác anh quá nhiều. Một người chưa từng nghĩ đến việc bước một bước lên trời, bỗng dưng có một miếng bánh lớn rơi trúng đầu, nhất thời không thích ứng được. Điều đó là bình thường.”

“Nếu em dễ dàng thích ứng được ngay, thì ngược lại anh còn phải xem xét lại con người em.”

“Những thứ này chắc đủ để xóa bỏ những lo lắng trong lòng em rồi. Sau này nếu sinh con ra, chúng ta kết hôn được thì tốt. Còn nếu không đến được với nhau, anh vẫn sẽ nuôi đứa bé. Nếu em lo Lục gia không cần con, thì với chừng này tài sản, em vẫn có thể nuôi con thật tốt.”

“Còn nếu em không muốn sinh, thì hãy coi như đây là sự bù đắp. Dù sao thì, phá thai là tổn thương đến cơ thể em.”

Mạnh Ngọc Yên: “……”

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự không ngờ Lục Hạo Vũ lại làm đến mức này.

Cô chỉ mới ngủ có hai tiếng, vậy mà anh đã chuẩn bị xong cả hợp đồng?

Trên giấy trắng mực đen viết rõ, tặng không điều kiện, vĩnh viễn không thu hồi!

Ngay cả điều đó anh cũng đã nghĩ cho cô…

Trong lòng Mạnh Ngọc Yên bỗng trào dâng cảm giác chua xót. Không phải vì oán trách anh, mà là tự trách chính mình.

Tình yêu vốn là điều đẹp đẽ. Anh cũng là người cô yêu. Vậy mà cô cứ mãi lo nghĩ đủ điều, có phải đã khiến anh phải chịu nhiều áp lực rồi không?

Tất cả những nỗi bất an, lo sợ của cô, anh đều hiểu rõ, và lần lượt từng chút một sắp xếp ổn thỏa cho cô.

Một người đàn ông tốt đến vậy, có dùng đèn cũng khó tìm, vậy mà cô lại cứ mãi do dự…

“Gì vậy? Không thích mấy thứ này à?” Lục Hạo Vũ hỏi.

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu nhìn bản hợp đồng, rồi cầm bút lên, ký tên.

Lục Hạo Vũ hơi ngẩn ra, không ngờ lần này cô lại nghe lời như vậy. Anh còn tưởng phải tốn thêm một đống lời lẽ, cô mới chịu nhận những thứ này.

Ký xong, thấy ánh mắt hơi bất ngờ của anh, Mạnh Ngọc Yên khẽ cười: “Sao thế? Không ngờ em lại đột nhiên… không còn ‘thanh cao’ nữa hả?”

Lục Hạo Vũ: “……Không… không phải, anh chỉ nghĩ là em sẽ sợ…”

“Em sai rồi!” Cô ngắt lời.

Lục Hạo Vũ: “……”

Anh thật sự không hiểu vì sao cô đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Mạnh Ngọc Yên cười nói: “Em nghĩ thông rồi. Những gì đàn ông cho, em cứ yên tâm mà nhận. Cả đời nhiều cô gái chỉ cầu có một người đàn ông thật lòng, lại còn có thể cho mình một cuộc sống vật chất đủ đầy, mà vẫn không có được.”

“Còn em thì có… có đến mức hoàn hảo. Vậy tại sao không giữ chặt lấy?”

“Dù sao em cũng tay trắng, yêu thì yêu thôi, tổn thương thì tổn thương thôi, ai sợ ai chứ? Anh nhiều tài sản như vậy còn không sợ, em sợ cái gì?”

Lục Hạo Vũ: “……”

Nhìn vẻ mặt anh lúc này, Mạnh Ngọc Yên lại càng cảm thấy áy náy.

Anh là một người đàn ông lần đầu yêu, tình đầu đó… đáng lẽ phải rất ngọt ngào và đẹp đẽ. Vậy mà lại gặp phải cô, một cô gái nghĩ quá nhiều, luôn lo trước lo sau.

Cô đã có nhà, có tiền, có học vấn, còn đang ở bên người đàn ông mình yêu nhất. Một cuộc đời như thế, dường như đã quá hoàn mỹ rồi.

Dù sau này không thể bên nhau đến bạc đầu, thì sinh một đứa con thuộc về hai người, cũng là điều rất đẹp. Dù sao, cô cũng đủ khả năng để nuôi dưỡng con.

Có lẽ cả đời này, cô cũng sẽ không gặp được ai tốt với mình như Lục Hạo Vũ nữa. Cô nên biết trân trọng.

Mạnh Ngọc Yên ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh: “Trước đây em như vậy, có phải khiến anh thấy áp lực lắm không? Em xin lỗi, học trưởng… Em chưa từng mơ tưởng gì đến chuyện bước chân vào hào môn. Từ nhỏ em đã thiếu thốn tình cảm, lớn lên chỉ luôn khao khát có một mái ấm đơn giản… một gia đình ấm áp khiến em thấy yên tâm.”

(Hết chương)

Hết Chương 1195: Anh còn không sợ, em sợ gì?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page