Danh sách chương

Mạnh Ngọc Yên sững người.

Lục Hạo Vũ thở dài, nhìn vào bát canh, khẽ nói: “Là anh không đúng. Yên Yên, trước em, anh chưa từng có bạn gái. Em là người đầu tiên. Mới đầu… lần đầu trải nghiệm cảm giác giữa nam và nữ, anh… có phần bồng bột, suy nghĩ cũng không được thấu đáo.”

“Anh thật sự cảm thấy, có con sớm cũng không có gì không tốt. Em đáng yêu như vậy, chắc chắn đứa bé sinh ra cũng sẽ đáng yêu như em…”

Anh sinh ra trong gia đình giàu có, bản thân lại có năng lực, có sự nghiệp. Tuy chưa từng yêu đương, nhưng lớn lên trong nhung lụa, xung quanh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Các mối quan hệ cũng nhiều, nên sớm đã hiểu chuyện đời, chẳng còn là cậu nhóc ngây thơ gì nữa. Việc anh làm, anh đều có thể chịu trách nhiệm.

Chuyện tình cảm với Mạnh Ngọc Yên cũng vậy. Với thân phận của anh, nghĩ theo cách thông thường thì, Mạnh Ngọc Yên lẽ ra nên vui vẻ khi có con với anh mới đúng.

Anh cũng không ngại. Còn trẻ, có con sớm một chút cũng tốt. Dù sau này không đến được với nhau, chỉ một đứa trẻ thôi, anh hoàn toàn nuôi nổi.

Cho nên, anh không cảm thấy có gì là gánh nặng. Nhưng anh không ngờ, Mạnh Ngọc Yên lại nhạy cảm đến thế.

Anh từng nghĩ cô gái này tính cách tốt, chỉ là vì khoảng cách quá lớn nên khó thích nghi, sự tự ti và do dự đều bắt nguồn từ chuyện không có tiền.

Anh giúp cô giành lại tài sản gia đình, hơn mười triệu vào tay, lại còn dạy cô kỹ năng sống, dạy cách tồn tại, cô đáng lẽ đã không còn băn khoăn gì nữa.

Vậy thì, sinh một đứa con cũng đâu có vấn đề gì?

Lúc mới ở bên nhau, quả thật anh không hề dùng biện pháp phòng ngừa gì. Sau này thấy cô luôn lo lắng, anh mới thay đổi.

Không ngờ… cuối cùng đứa bé vẫn đến.

Lục Hạo Vũ tiếp tục bón canh cho cô: “Uống thêm một chút, lát nữa ngủ một giấc thật ngon. Trước tiên cứ lo chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, được không?”

Mạnh Ngọc Yên nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn uống nốt bát canh, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Hai tiếng sau, Mạnh Ngọc Yên tỉnh dậy, lúc này trời đã tối.

Cô vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách. Mở cửa ra, liền thấy Lục Hạo Vũ đang ngồi trò chuyện với một người đàn ông trẻ mặc vest đen.

Nghe thấy tiếng động, Lục Hạo Vũ quay đầu lại, lập tức vẫy tay: “Tỉnh rồi à? Lại đây!”

Mạnh Ngọc Yên đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh. Lục Hạo Vũ đặt một xấp giấy tờ trước mặt cô: “Ký cái này đi.”

Mạnh Ngọc Yên sững người, cầm hợp đồng lên xem.

Lục Hạo Vũ nói: “Không có gì to tát đâu, chỉ là cho em một ít tài sản thôi. Hai căn hộ, một căn là nơi chúng ta đang ở, căn còn lại cũng ở trung tâm thành phố, gần các công ty lớn, giao thông thuận tiện. Sau này em đi làm sẽ dễ dàng hơn, mà cho thuê cũng dễ.”

“Còn có một mặt bằng kinh doanh nữa, mỗi năm tiền thuê khoảng hai triệu. Ký hợp đồng xong, tất cả đều là của em.”

“Anh…” Cô chưa biết nên phản ứng thế nào.

“Đừng nói gì cả, đã tặng thì cứ nhận lấy. Em cứ yên tâm giữ.”

Lục Hạo Vũ nói tiếp, giọng trầm xuống: “Mạnh Ngọc Yên, anh nói thật, đừng nghĩ đứa bé là chuyện của hai người nên phải gồng gánh trách nhiệm ngang nhau. Thẳng thắn mà nói, nếu anh thực sự muốn em sinh con cho anh, thì dù em không muốn, khiến em mang thai cũng chẳng có gì khó.”

“Cho nên, những thứ này em cứ nhận lấy. Không tính là quá nhiều, nhưng đủ để đảm bảo cho tương lai của em.”

(Hết chương)

Mạnh Ngọc Yên sững người.

Lục Hạo Vũ thở dài, nhìn vào bát canh, khẽ nói: “Là anh không đúng. Yên Yên, trước em, anh chưa từng có bạn gái. Em là người đầu tiên. Mới đầu… lần đầu trải nghiệm cảm giác giữa nam và nữ, anh… có phần bồng bột, suy nghĩ cũng không được thấu đáo.”

“Anh thật sự cảm thấy, có con sớm cũng không có gì không tốt. Em đáng yêu như vậy, chắc chắn đứa bé sinh ra cũng sẽ đáng yêu như em…”

Anh sinh ra trong gia đình giàu có, bản thân lại có năng lực, có sự nghiệp. Tuy chưa từng yêu đương, nhưng lớn lên trong nhung lụa, xung quanh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Các mối quan hệ cũng nhiều, nên sớm đã hiểu chuyện đời, chẳng còn là cậu nhóc ngây thơ gì nữa. Việc anh làm, anh đều có thể chịu trách nhiệm.

Chuyện tình cảm với Mạnh Ngọc Yên cũng vậy. Với thân phận của anh, nghĩ theo cách thông thường thì, Mạnh Ngọc Yên lẽ ra nên vui vẻ khi có con với anh mới đúng.

Anh cũng không ngại. Còn trẻ, có con sớm một chút cũng tốt. Dù sau này không đến được với nhau, chỉ một đứa trẻ thôi, anh hoàn toàn nuôi nổi.

Cho nên, anh không cảm thấy có gì là gánh nặng. Nhưng anh không ngờ, Mạnh Ngọc Yên lại nhạy cảm đến thế.

Anh từng nghĩ cô gái này tính cách tốt, chỉ là vì khoảng cách quá lớn nên khó thích nghi, sự tự ti và do dự đều bắt nguồn từ chuyện không có tiền.

Anh giúp cô giành lại tài sản gia đình, hơn mười triệu vào tay, lại còn dạy cô kỹ năng sống, dạy cách tồn tại, cô đáng lẽ đã không còn băn khoăn gì nữa.

Vậy thì, sinh một đứa con cũng đâu có vấn đề gì?

Lúc mới ở bên nhau, quả thật anh không hề dùng biện pháp phòng ngừa gì. Sau này thấy cô luôn lo lắng, anh mới thay đổi.

Không ngờ… cuối cùng đứa bé vẫn đến.

Lục Hạo Vũ tiếp tục bón canh cho cô: “Uống thêm một chút, lát nữa ngủ một giấc thật ngon. Trước tiên cứ lo chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, được không?”

Mạnh Ngọc Yên nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn uống nốt bát canh, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Hai tiếng sau, Mạnh Ngọc Yên tỉnh dậy, lúc này trời đã tối.

Cô vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách. Mở cửa ra, liền thấy Lục Hạo Vũ đang ngồi trò chuyện với một người đàn ông trẻ mặc vest đen.

Nghe thấy tiếng động, Lục Hạo Vũ quay đầu lại, lập tức vẫy tay: “Tỉnh rồi à? Lại đây!”

Mạnh Ngọc Yên đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh. Lục Hạo Vũ đặt một xấp giấy tờ trước mặt cô: “Ký cái này đi.”

Mạnh Ngọc Yên sững người, cầm hợp đồng lên xem.

Lục Hạo Vũ nói: “Không có gì to tát đâu, chỉ là cho em một ít tài sản thôi. Hai căn hộ, một căn là nơi chúng ta đang ở, căn còn lại cũng ở trung tâm thành phố, gần các công ty lớn, giao thông thuận tiện. Sau này em đi làm sẽ dễ dàng hơn, mà cho thuê cũng dễ.”

“Còn có một mặt bằng kinh doanh nữa, mỗi năm tiền thuê khoảng hai triệu. Ký hợp đồng xong, tất cả đều là của em.”

“Anh…” Cô chưa biết nên phản ứng thế nào.

“Đừng nói gì cả, đã tặng thì cứ nhận lấy. Em cứ yên tâm giữ.”

Lục Hạo Vũ nói tiếp, giọng trầm xuống: “Mạnh Ngọc Yên, anh nói thật, đừng nghĩ đứa bé là chuyện của hai người nên phải gồng gánh trách nhiệm ngang nhau. Thẳng thắn mà nói, nếu anh thực sự muốn em sinh con cho anh, thì dù em không muốn, khiến em mang thai cũng chẳng có gì khó.”

“Cho nên, những thứ này em cứ nhận lấy. Không tính là quá nhiều, nhưng đủ để đảm bảo cho tương lai của em.”

(Hết chương)

Hết Chương 1194: Nhà và mặt bằng kinh doanh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page