Danh sách chương

“Không có chuyện gì đâu.” Lục Hạo Vũ không nỡ nói sự thật với cô: “Anh chỉ không muốn em tiếp tục sống trong môi trường đó, cũng không muốn em bị ràng buộc với những người như họ. Để sau này, nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ là người bị tổn thương.”

“Em đã chịu đủ khổ rồi, bây giờ em đã trưởng thành, có thể độc lập, hãy buông bỏ những người không tốt với em. Dù ông ta là ba ruột thì sao chứ? Từ trước đến nay, ông ta có từng xem em là con gái đâu?”

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu im lặng. Một lúc sau, cô ngẩng lên, mỉm cười nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng và thoải mái: “Thật ra, em vốn chẳng còn tình cảm gì với cái nhà đó. Ngày trước chỉ là không cam lòng thôi. Đó là nhà của mẹ em, dựa vào đâu mà em và Tiểu Trạch không được ở? Em cứ nhất quyết phải ở lại, thậm chí là chọc tức họ, em cũng cảm thấy hả hê.”

“Vả lại, Tiểu Trạch cần tiền chữa bệnh, em thì quá vất vả để kiếm sống từng ngày. Có thể moi được gì từ ông ta thì em moi, có còn hơn không.”

“Nhưng giờ thì khác rồi. Có anh bên cạnh, em thấy yên tâm hơn rất nhiều. Sau này em sẽ tự mình cố gắng kiếm tiền, không cần dựa vào bọn họ nữa. Em không cần ông ta.”

Lục Hạo Vũ nhìn thẳng vào mắt cô: “Thật không? Em đã quyết định rồi chứ?”

Mạnh Ngọc Yên gật đầu chắc chắn: “Thật. Em đã không còn coi ông ta là ba nữa. Dù có chung huyết thống, nhưng thoát khỏi cái nhà đó vẫn tốt hơn là bị ràng buộc với họ mãi mãi.”

Cô không ngu ngốc. Cô hiểu rất rõ: chắc chắn Mạnh gia đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, rất bất lợi cho cô.

Nếu không, Lục Hạo Vũ sẽ không đột nhiên hỏi cô những chuyện như thế này.

Một khi đã như vậy, thì cô nhất định phải rời đi. Không thể để những người đó tiếp tục làm tổn thương mình nữa.

Học trưởng đối xử với cô quá tốt, luôn nghĩ cho cô mọi đường. Cô không thể là người yếu kém, không thể khiến người khác thất vọng. Cô phải nỗ lực, để sau này cũng có thể giúp lại anh.

Lục Hạo Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh vốn lo rằng nếu Mạnh Ngọc Yên vẫn còn chút tình cảm nào với người ba kia, thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất nhiều.

“Vậy em muốn làm sao? Cứ thế rời đi tay trắng, hay muốn lấy lại một phần tài sản?”

Mạnh Ngọc Yên trầm ngâm giây lát rồi nói: “Em muốn lấy lại phần tài sản thuộc về mình. Dù nhiều hay ít, thì đó là thứ em xứng đáng được nhận.”

Lục Hạo Vũ gật đầu: “Mẹ hoặc ông bà ngoại em lúc mất có để lại giấy tờ gì không? Có bằng chứng gì không?”

Mạnh Ngọc Yên gật đầu: “Có! Nhưng giấy tờ gốc đều nằm trong tay ba em. Khi đó em còn nhỏ, không thể lấy được.”

“Đúng rồi, khi đó ông ngoại còn thuê một luật sư riêng để làm hợp đồng, nhưng giờ em không tìm được ông ta nữa. Không rõ là do bị mua chuộc hay vì lý do gì khác, tóm lại là đã mất liên lạc.”

“Em chắc chắn những giấy tờ đó vẫn trong tay ba em chứ?”

“Chắc chắn!” Mạnh Ngọc Yên khẳng định: “Đó là giấy chứng nhận tài sản. Dù ba em quản lý tài sản trong nhà, nhưng rất nhiều tài sản lại không đứng tên ông ấy. Ông bà ngoại em khi xưa đã rất cẩn thận, chỉ là hiện giờ em không có bằng chứng, toàn bộ đều trong tay ông ta.”

Vậy thì dễ rồi. Đây không phải là vấn đề khó khăn với Lục Hạo Vũ.

“Vậy em cứ chờ thêm một chút, anh sẽ cho người thu thập toàn bộ chứng cứ.”

“Vâng!”

Xác định được chứng cứ nằm trong tay Mạnh Khánh Quốc thì mọi chuyện trở nên đơn giản. Với thế lực của Lục Hạo Vũ, chỉ là một Mạnh Khánh Quốc, giải quyết rất nhanh.

Hôm sau, Mạnh Ngọc Dung được một chiếc xe sang đưa về nhà.

Tuy không thể so được với độ xa hoa khi đi cùng Lục Hạo Vũ, nhưng chiếc xe này cũng thuộc loại cao cấp, trị giá hàng triệu tệ, có tài xế riêng hộ tống.

Khi Hàn Hương Cầm (mẹ ruột) nhìn thấy cảnh tượng đó, bà ta mừng rỡ như phát cuồng!

(Hết chương)

“Không có chuyện gì đâu.” Lục Hạo Vũ không nỡ nói sự thật với cô: “Anh chỉ không muốn em tiếp tục sống trong môi trường đó, cũng không muốn em bị ràng buộc với những người như họ. Để sau này, nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ là người bị tổn thương.”

“Em đã chịu đủ khổ rồi, bây giờ em đã trưởng thành, có thể độc lập, hãy buông bỏ những người không tốt với em. Dù ông ta là ba ruột thì sao chứ? Từ trước đến nay, ông ta có từng xem em là con gái đâu?”

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu im lặng. Một lúc sau, cô ngẩng lên, mỉm cười nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng và thoải mái: “Thật ra, em vốn chẳng còn tình cảm gì với cái nhà đó. Ngày trước chỉ là không cam lòng thôi. Đó là nhà của mẹ em, dựa vào đâu mà em và Tiểu Trạch không được ở? Em cứ nhất quyết phải ở lại, thậm chí là chọc tức họ, em cũng cảm thấy hả hê.”

“Vả lại, Tiểu Trạch cần tiền chữa bệnh, em thì quá vất vả để kiếm sống từng ngày. Có thể moi được gì từ ông ta thì em moi, có còn hơn không.”

“Nhưng giờ thì khác rồi. Có anh bên cạnh, em thấy yên tâm hơn rất nhiều. Sau này em sẽ tự mình cố gắng kiếm tiền, không cần dựa vào bọn họ nữa. Em không cần ông ta.”

Lục Hạo Vũ nhìn thẳng vào mắt cô: “Thật không? Em đã quyết định rồi chứ?”

Mạnh Ngọc Yên gật đầu chắc chắn: “Thật. Em đã không còn coi ông ta là ba nữa. Dù có chung huyết thống, nhưng thoát khỏi cái nhà đó vẫn tốt hơn là bị ràng buộc với họ mãi mãi.”

Cô không ngu ngốc. Cô hiểu rất rõ: chắc chắn Mạnh gia đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, rất bất lợi cho cô.

Nếu không, Lục Hạo Vũ sẽ không đột nhiên hỏi cô những chuyện như thế này.

Một khi đã như vậy, thì cô nhất định phải rời đi. Không thể để những người đó tiếp tục làm tổn thương mình nữa.

Học trưởng đối xử với cô quá tốt, luôn nghĩ cho cô mọi đường. Cô không thể là người yếu kém, không thể khiến người khác thất vọng. Cô phải nỗ lực, để sau này cũng có thể giúp lại anh.

Lục Hạo Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh vốn lo rằng nếu Mạnh Ngọc Yên vẫn còn chút tình cảm nào với người ba kia, thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất nhiều.

“Vậy em muốn làm sao? Cứ thế rời đi tay trắng, hay muốn lấy lại một phần tài sản?”

Mạnh Ngọc Yên trầm ngâm giây lát rồi nói: “Em muốn lấy lại phần tài sản thuộc về mình. Dù nhiều hay ít, thì đó là thứ em xứng đáng được nhận.”

Lục Hạo Vũ gật đầu: “Mẹ hoặc ông bà ngoại em lúc mất có để lại giấy tờ gì không? Có bằng chứng gì không?”

Mạnh Ngọc Yên gật đầu: “Có! Nhưng giấy tờ gốc đều nằm trong tay ba em. Khi đó em còn nhỏ, không thể lấy được.”

“Đúng rồi, khi đó ông ngoại còn thuê một luật sư riêng để làm hợp đồng, nhưng giờ em không tìm được ông ta nữa. Không rõ là do bị mua chuộc hay vì lý do gì khác, tóm lại là đã mất liên lạc.”

“Em chắc chắn những giấy tờ đó vẫn trong tay ba em chứ?”

“Chắc chắn!” Mạnh Ngọc Yên khẳng định: “Đó là giấy chứng nhận tài sản. Dù ba em quản lý tài sản trong nhà, nhưng rất nhiều tài sản lại không đứng tên ông ấy. Ông bà ngoại em khi xưa đã rất cẩn thận, chỉ là hiện giờ em không có bằng chứng, toàn bộ đều trong tay ông ta.”

Vậy thì dễ rồi. Đây không phải là vấn đề khó khăn với Lục Hạo Vũ.

“Vậy em cứ chờ thêm một chút, anh sẽ cho người thu thập toàn bộ chứng cứ.”

“Vâng!”

Xác định được chứng cứ nằm trong tay Mạnh Khánh Quốc thì mọi chuyện trở nên đơn giản. Với thế lực của Lục Hạo Vũ, chỉ là một Mạnh Khánh Quốc, giải quyết rất nhanh.

Hôm sau, Mạnh Ngọc Dung được một chiếc xe sang đưa về nhà.

Tuy không thể so được với độ xa hoa khi đi cùng Lục Hạo Vũ, nhưng chiếc xe này cũng thuộc loại cao cấp, trị giá hàng triệu tệ, có tài xế riêng hộ tống.

Khi Hàn Hương Cầm (mẹ ruột) nhìn thấy cảnh tượng đó, bà ta mừng rỡ như phát cuồng!

(Hết chương)

Hết Chương 1162: Chứng nhận tài sản.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page