Mất trí nhớ

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tô Dục sửng sốt, mất vài giây mới phản ứng.

 

“Hình phạt?”

 

“À, chẳng hạn như chạy bộ, đứng phạt, vân vân.”  

 

“Được, tùy Ny Ny quyết định.”  

 

Anh lại ngoan ngoãn gật đầu.  

 

Tôi dừng lại một chút.

 

“Được, vậy sau khi ăn xong cậu phải đứng phạt nửa giờ nhé.” 

 

Ừm, cũng giúp tiêu hóa.

 

Quả nhiên, sau khi ăn xong, anh ấy ngoan ngoãn rửa bát xong thì đứng tựa vào tường, ánh mắt vẫn tươi cười nhìn tôi.  

 

Tôi có cảm giác kỳ lạ… cảm giác như được anh ấy chiều chuộng là thế nào nhỉ?  

 

Chắc chắn là ảo giác…

 

6

 

Tôi ôm laptop làm việc riêng, không để ý đến anh nữa, đến khi hết giờ Tô Dục tự động “offline”, tôi sai anh ấy lấy sách đến ngồi bên cạnh tôi đọc một lúc.  

 

Nhìn xem, trên đời này còn ai có kẻ thù biết “hỗ trợ lẫn nhau” như tôi chứ?

 

Lệ Chi gọi điện tới, hỏi buổi phỏng vấn thực tập lần này của tôi có qua không, tôi thở dài nói.

 

“Chưa nhận được tin tức gì.”  

 

“Có lẽ hôm nay sẽ có tin, ngày mai đã phải đi làm rồi, mà vẫn phải tranh thủ chuẩn bị cho đồ án tốt nghiệp, thật là đau đầu.”  

 

Vừa nói xong, không bao lâu sau tôi cũng nhận được thông báo thực tập, ngày mai bắt đầu đi làm.

 

Tô Dục lại gần.

 

“Ny Ny, ngày mai cậu đi làm à? Để tôi một mình ở nhà sao?”  

 

Tôi liếc anh một cái.

 

“Sao thế?”  

 

“Không sao, tôi sẽ làm đồ ngon chờ cậu về.”  

 

Nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, lòng tôi không khỏi rung động.  

 

Giây tiếp theo, tôi bị kéo trở lại hiện thực.  

 

Không được, hận còn chưa trút xong! Đừng tưởng cứ giả vờ vô tội là có thể lừa được tôi!  

 

Khi ý định trả thù trỗi dậy, tôi bắt đầu nghĩ ra các kế hoạch.  

 

Sau đó tôi bỏ dở công việc đang làm, kéo Tô Dục chơi trò chơi.

 

Các trò chơi bài hỗn độn và máy chơi game đôi cũng đã được thử qua, tôi thua thì chơi tiếp, còn anh thua tôi lại tìm đủ cách phạt anh. 

 

Tôi vẽ rùa lên mặt anh, còn bắt anh mặc bộ cosplay tôi đã lưu giữ nhiều năm để nhảy múa cho tôi xem, trong khi đó phải lặp đi lặp lại câu “Ny Ny là tuyệt nhất”.

 

“Tôi thua nên bị phạt à?” 

 

Tô Dục nhăn nhó, vừa muốn khóc lại không dám, vẫn phải ngoan ngoãn làm theo. 

 

Trông anh ấy có vẻ oan ức, thì trong lòng tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. 

 

Hai chữ thôi, sảng khoái!

 

Chớp mắt đã đến chiều tối, trời bên ngoài đã tối sầm lại, Tô Dục cởi bộ cosplay ra, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không hề có lời phàn nàn nào đi vào bếp. 

 

Không hiểu sao, tôi lại bắt đầu cảm thấy một chút thương cảm, nhất là khi ăn cơm Tô Dục cứ nhẹ nhàng gắp thức ăn cho tôi, tôi cũng không còn nói năng gì để dằn vặt anh ấy nữa.

 

Ăn xong cơm, Tô Dục lại đọc sách một lúc, tôi tắm xong thì không để ý đến anh, tự trở về phòng đi ngủ sớm.

 

Ngày đầu tiên đi làm, dù công việc thiết kế đồ họa của tôi không quá bận rộn về mặt thời gian, nhưng là thực tập sinh, không tránh khỏi bị bóc lột.

 

Vì vậy tôi đi sớm về muộn, ngày đầu đã làm khá nhiều công việc linh tinh. 

 

Nhưng may mắn thay, đồng nghiệp cũng tương đối dễ chịu, không phải vì cố ý bóc lột mà là hầu hết mọi người cũng làm việc khá muộn.

 

Khi về nhà, Tô Dục đang ôm gối tựa trên ghế sofa ngủ gật. 

 

Nghe thấy tiếng động, anh liền tỉnh dậy.

 

“Ny Ny, sao cậu về muộn thế?” 

 

Tôi vừa thay giày, vừa trả lời.

 

“Vừa tan ca mà.” 

 

“Ngày đầu tiên đã vất vả rồi…” 

 

Anh thở dài nhưng không nói gì thêm, vội vào bếp.

 

“Tôi đi hâm nóng thức ăn lên ngay.”

 

Trong lòng tôi bất giác cảm thấy ấm áp. 

 

Không chỉ làm xong bữa tối, Tô Dục còn chu đáo chuẩn bị trái cây và nước ép, đồ ăn nhẹ sau bữa tối, kể cả nhà cửa cũng được anh vệ sinh sạch sẽ. 

 

Càng nhìn, tôi càng thấy anh này đáng yêu, giọng nói của tôi cũng mềm mại hơn.

 

“Cậu mua những thứ này à, có đủ tiền không?”

 

7

 

Tô Dục gật đầu.

 

“Mẹ tôi cho khá nhiều tiền sinh hoạt.” 

 

Ha, lần này dì Tô đi công tác thật là hào phóng. 

 

Thế thì tôi cũng không quản nữa, chỉ dặn dò một câu.

 

“Gặp vấn đề gì cứ tìm tôi.” 

 

Tô Dục dừng lại một chút.

 

“Ny Ny, cậu nói chuyện giống hệt chị gái của tôi vậy.” 

 

Tôi cười không để ý.

 

“Thì coi như tôi là chị của cậu vậy.” 

 

Tô Dục bĩu môi.

 

“Không thèm.” 

 

Hừ, tôi cũng chẳng thiết.

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đợt thực tập của tôi cũng khá thuận lợi, chỉ là ngoài cuộc gọi hỏi thăm của dì Tô thì không thấy bóng dáng dì ấy đâu. 

 

Chắc dì ấy không biết tôi không chỉ không chăm sóc Tô Dục, mà còn được anh ấy chăm sóc suốt một tuần. 

 

Nhưng tôi tự nhận mình vẫn thực hiện nghĩa vụ, giám sát anh đọc sách, tập thể dục để phục hồi sức khỏe…

 

Tô Dục ngày càng quen thuộc với tôi, làm gì cũng tự nhiên như ở nhà mình, làm xong việc định làm thì thoải mái vô cùng.

 

Mặc dù cuộc sống này cũng khá tốt, nhưng tôi gặp một cô bạn cùng trường cấp ba tên là Dư Tinh tại công ty. 

 

Cô ta chính là một kẻ hai mặt! 

 

Trước mặt tôi thì tỏ ra thân thiết lắm, nhưng sau lưng lại đi nói xấu tôi, kể cả những chuyện xấu của tôi thời cấp ba. 

 

Điều quan trọng là những chuyện đó cô ta bịa đặt ra để hủy hoại hình ảnh của tôi!

 

“Mọi người không biết đâu, cô ta thân thiện với con trai lắm, con gái chả có cơ hội làm bạn với cô ta đâu…”

 

Cô gái nghe chuyện bĩu môi. 

 

“Tôi thấy Ny Ny khá tốt mà, con người tích cực và năng động, chẳng có như cô nói đâu…”

 

“Cô ta toàn giả vờ đấy…”

 

Ai có thể chịu nổi chứ?

 

Tôi lặng lẽ đi đến sau lưng mấy người đó.

 

“Dư Tinh, không sợ bị cắt lưỡi à?”

 

Cô ta bị dọa một cái, mặt tái mét nhìn tôi.

 

“Sao cô lại đến đây?”

 

“Cô còn muốn bịa đặt gì nữa không, để tôi nghe một thể luôn?”

 

Cô ta dừng lại, chỉnh lại quần áo, rồi cười giả lả.

 

“Nói thật mà, sao phải tức giận làm gì?”

 

“Cô có chắc những điều cô vừa nói không phải là đang nói về bản thân cô không?” 

 

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng bực bội.

 

Dư Tinh chế nhạo.

 

“Tôi chẳng nói sai, tính tình cô không rụt rè không dịu dàng còn thô tục, chẳng phải là chơi với con trai thành anh em nên đến giờ vẫn chưa tìm được người yêu sao?”

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page