Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi cảm thấy toàn bộ xương già của mình như bị tháo rời ra.

 

Nhớ lại đêm qua anh ấy vừa điên cuồng vừa hỏi tôi có giống trong sách không, cả người tôi như muốn cháy lên.

 

Một giấc ngủ trưa kéo dài đến hai giờ chiều.

 

Điện thoại đầy tin nhắn từ Hạ Khai.

 

“Vơ yêu, em đã dậy chưa?

 

“Muốn uống súp không? Anh gọi cho em một bát nhé?”

 

“Chưa dậy à?”

 

“Làm em mệt mỏi, xin lỗi em.”

 

“Vợ yêu, tối nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho, dù anh không biết, nhưng anh có thể học.”

 

“Anh ở bên em quá ít, nếu không anh nghỉ việc nhé, để em họ anh quản lý công ty?”

 

“Không thấy vợ được 5 tiếng rồi, nhớ em…”

 

Tôi thực sự bị anh làm cho không biết nói gì, anh ấy thực sự đã hoàn toàn mở lòng.

 

Nhớ lại đêm qua, anh ấy nói rằng mỗi khi uống hơi nhiều rượu, anh không dám về nhà, sợ mình sẽ nũng nịu, khiến tôi thấy anh trẻ con.

 

Vậy nên mỗi lần uống hơi nhiều, anh đều âm thầm chịu đựng ở khách sạn một đêm.

 

Đùa gì chứ, nếu tôi thực sự thấy được cảnh đó, chắc chắn tôi sẽ thích mê.

 

Ai mà không muốn xem chú chó con nũng nịu, đáng thương cơ chứ.

 

Nói đến đây, tiểu thuyết của tôi còn chưa cập nhật, lần trước đúng lúc viết đến đoạn nam chính say rượu.

 

Tôi vội vàng đứng dậy cập nhật tiểu thuyết.

 

Chà, hôm nay tôi viết xong tiểu thuyết trong nụ cười, ui, thật là ngọt ngào.

 

Tôi nhắn tin cho bạn thân, hỏi cô ấy có muốn ra ngoài uống cà phê không.

 

Và thế là, cho đến khi Hạ Khai tan làm về nhà, tôi vẫn không nhận được hồi âm từ bạn thân.

 

Hạ Khai đang ở trong bếp, cố gắng tìm hiểu cách nấu món cá hấp, còn tôi thì lười biếng nằm trên sofa.

 

Cuộc sống như thế này, quá thoải mái rồi phải không?!

 

Ba tháng sau khi tôi và Hạ Khai hòa giải, tôi phát hiện mình lại có thai.

 

Tôi vui vẻ chia sẻ tin tức với anh, nhưng anh lại nhíu mày.

 

Tôi lập tức cảm thấy lòng mình lạnh đi, suy nghĩ lan man.

 

Cuối cùng, tôi kết luận rằng Hạ Khai không yêu tôi!

 

Tôi định đóng gói hành lý, chuẩn bị ly thân!

 

Hạ Khai đành phải giằng lấy chiếc vali của tôi.

 

“Anh lo em sẽ phải chịu đựng, khi em sinh Cầu Cầu, anh suýt nữa thì ngất, nếu lần này lại như vậy, anh sợ em phải trải qua cơn đau một lần nữa.”

 

Nghe những lời này, tôi mới yên tâm.

 

“Nhưng em vẫn muốn có một cô con gái, như một búp bê, thơm tho và ngọt ngào.”

 

Hạ Khai.

 

“Anh cũng muốn.”

 

Và thế, sau bảy tháng, tôi sinh ra một cô con gái mũm mĩm trắng trẻo.

 

Cầu Cầu nắm tay em gái, cười híp cả mắt.

 

Sau khi tôi sinh xong được đẩy ra, Hạ Khai liên tục quanh quẩn bên cạnh tôi, sợ rằng tôi sẽ cảm thấy không thoải mái ở đâu đó.

 

Nhìn thấy anh như vậy, làm sao tôi còn có thể không chắc chắn rằng anh thực sự yêu tôi?

 

Anh thấy tôi cứ nhìn mình, thì nhẹ nhàng hôn lên tay tôi, sau đó nói ra lời mà hàng ngày đều nói với tôi:

 

“Anh yêu em, vợ yêu.”

 

12

 

Ngoại truyện: Góc nhìn của Hạ Khai:

 

Khi là sinh viên đi thực tập năm cuối, tôi trở về trường lấy tài liệu, tôi đã gặp một cô gái.

 

Nụ cười của cô ấy vô cùng dễ thương, người cũng xinh đẹp.

 

Khi nói chuyện với tôi, tôi thấy ánh sáng trong mắt cô ấy, thực sự rất đẹp.

 

Ban đầu tôi muốn theo đuổi, nhưng nghe nói đã có người theo đuổi cô ấy, cô ấy lại nói rằng mọi thứ đều phải tập trung vào học tập.

 

Vậy là tôi có thể chờ đợi đến khi cô ấy tốt nghiệp để theo đuổi đúng không?

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở lại trường để thuyết trình, cô ấy giúp đỡ ở hậu trường, tôi nghe cô ấy nói thích kiểu tổng tài bá đạo.

 

Ồ, bây giờ tôi đã là tổng tài, chỉ thiếu bá đạo.

 

Tổng tài bá đạo nên thể hiện như thế nào nhỉ?

 

Tôi đã xem qua rất nhiều phim truyền hình, đã biết mình phải làm gì.

 

Cô ấy sắp tốt nghiệp, tôi có thể theo đuổi cô ấy không?

 

Khi tôi đang suy nghĩ cách tiếp cận, tôi nhận được một chồng hồ sơ từ thư ký.

 

Hồ sơ của cô ấy lẫn trong đó, nhưng tôi lập tức nhận ra nó.

 

Trong ảnh, cô ấy cười hạnh phúc, giống như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.

 

“Người này, làm trợ lý tổng giám đốc.”

 

“Nhưng cô ấy mới tốt nghiệp, có nên để cô ấy bắt đầu từ trợ lý phòng kinh doanh không?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Cô ấy đã thực tập tại một công ty trong top 500 thế giới, tôi tin cô ấy có thể làm được, tôi sẽ đích thân hướng dẫn cô ấy.”

 

Tôi có thể thấy sự kinh ngạc trong mắt thư ký, nhưng tôi không quan tâm.

 

Tôi là kẻ đang yêu, tôi chỉ muốn cô ấy làm trợ lý của mình.

 

Cô ấy đã trở thành trợ lý của tôi, khả năng làm việc của cô ấy rất tốt.

 

Hoàn toàn có thể đảm nhận công việc này.

 

Tôi phát hiện, cô ấy thường xuyên chú ý đến tôi, vậy có phải cô ấy cũng hơi thích tôi rồi không?

 

Tôi vuốt ống tay áo, quả nhiên, tôi diễn vai tổng giám đốc bá đạo một cách hoàn hảo.

 

Cô gái à, đã thích tôi rồi phải không?

 

Vậy thì chúng ta cũng coi như là “lưỡng tình tương duyệt” rồi.

 

Nhưng tôi sợ mình hiểu lầm, nên đã lan truyền tin tức về việc gia đình ép tôi kết hôn.

Quả nhiên, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi nhiều hơn.

 

Vì vậy, chúng tôi nên kết hôn và sinh con.

 

Đêm hôm đó làm việc muộn, tôi nói với cô ấy rằng nhà tôi có một buổi tụ họp, buộc phải dẫn theo bạn gái, mong cô ấy giúp đỡ.

 

Cô ấy đồng ý ngay lập tức, không chút do dự.

 

Quả nhiên, cô ấy yêu tôi.

 

Tôi đã tìm trên mạng xem tổng giám đốc bá đạo làm thế nào để cầu hôn.

 

Cuối cùng, tôi đã tổ chức một sự kiện lớn dưới tòa nhà công ty, trước mặt tất cả mọi người trong tòa nhà, tôi đã cầu hôn cô ấy.

 

Dù trong mắt cô ấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn hạnh phúc chấp nhận lời cầu hôn của tôi.

 

Tại sao trong mắt cô ấy lại có sự mơ hồ? Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy điều đó không quan trọng.

 

Sau khi kết hôn, mối quan hệ của chúng tôi luôn rất tốt, cô ấy cũng chăm sóc tôi và con trai rất tốt.

 

Cô ấy quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức… tôi luôn cảm thấy cô ấy không giống như người trong thế giới ba chiều.

 

Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi mua bó hoa, mua sợi dây chuyền, mua bánh kem, đặt một bữa đại tiệc, chuẩn bị kỷ niệm thật tốt với vợ mình.

 

Kết quả, cô ấy nói muốn ly hôn với tôi.

 

Trời ơi, trong khoảnh khắc đó, bầu trời của tôi như sụp đổ.

 

Nhưng tôi phải bình tĩnh, cô ấy thích sự điềm đạm, vì vậy tôi đã kiềm chế, dù trong lòng tôi đang khóc, nhưng bề ngoài tôi vẫn bình thản.

 

Rất tốt, đúng là như vậy, Hạ Khai, cố lên.

 

Và khi cô ấy đồng ý ly thân, chiếc nĩa trong tay tôi rơi xuống.

 

Sau khi ly thân, tôi rất buồn, vì vậy tôi tìm mọi cách để gặp cô ấy.

 

Kết quả, sau khi tôi và chồng bạn thân của cô ấy ký kết hợp đồng kinh doanh xong, thì anh ấy gửi cho tôi một đoạn video.

 

Vợ tôi đang nhảy múa trong quán bar!!!?

 

Tôi chợt tối sầm mặt, cảm thấy như cô ấy muốn bỏ rơi tôi.

 

Tôi suýt nữa khóc vì tức, nhưng tôi phải kiềm chế, một tổng giám đốc bá đạo phải biết chịu đựng.

 

Khi đưa cô ấy về nhà, đầu óc tôi đã không còn rõ ràng nữa, tôi nghĩ rằng cô ấy muốn tìm một con chó khác, tôi không còn là con chó duy nhất của cô ấy nữa.

 

Tôi thật sự rất đau lòng.

 

Kết quả, cuối cùng tôi mới phát hiện ra là mình đã hiểu lầm.

 

Cô ấy không thích kiểu tổng giám đốc bá đạo, tôi đã diễn suốt bảy năm vô ích.

 

Cô ấy kết hôn với tôi chỉ vì yêu tôi, không phải vì thích kiểu tổng giám đốc bá đạo, hehe.

 

Tôi rất vui, tôi thuộc lòng những đoạn từ tiểu thuyết cô ấy viết và áp dụng vào thực tế.

 

Nhìn khuôn mặt cô ấy đang ngủ, tôi càng nhìn càng thích.

 

Vì vợ tôi không chê tôi trẻ con, vậy thì tôi có thể trở lại là chính mình.

 

Bây giờ cô ấy cũng không giả vờ nữa, tôi càng thích hơn.

 

Tôi thề, tôi sẽ yêu vợ tôi suốt đời.

 

-Kết thúc-

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page