Buổi Xem Mắt Kỳ Quái 

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Sau đó, tôi cũng chụp lại đoạn tin nhắn hôm đó với Trương Cường.

 

Trong khoảng thời gian chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ vì hắn ta nói kẹt xe, tôi không hề thúc giục, thậm chí còn bảo hắn ta cứ từ từ mà đến.

 

Là vì nhân viên phục vụ giục nhiều quá tôi mới gọi món trước, và tôi cũng đã nhắn tin hỏi ý kiến hắn ta rồi!

 

Vậy mà lại bị hắn ta bóp méo sự thật đến mức này!

 

Tôi cố gắng trình bày mọi tin nhắn và sự kiện một cách đầy đủ, chỉnh sửa thành một bài đăng thật dài.

 

Tôi đi khắp nơi tìm bằng chứng, rồi đúng 8 giờ tối, đăng bài lên mạng xã hội.

 

Tôi giải thích lý do vì sao gọi món trước.

 

Cũng giải thích luôn tại sao mình bỏ về: vì bên phía nam lại bảo tôi phải mua nhà cho bố mẹ hắn ta! Còn hỏi mấy câu cực kỳ riêng tư, cười nhạo tôi có phải “vấn đề ở chỗ đó” không!

 

Tôi viết rõ ràng từng chuyện một.

 

Thậm chí tôi còn đăng cả bảng sao kê lương và số tiền tiết kiệm của mình.

 

Vừa đăng lên, dân mạng kéo đến hóng chuyện rần rần.

 

Nhiều người lên tiếng ủng hộ tôi, để lại bình luận.

 

【Moo trung Moo: Đi xem mắt thì cứ xem mắt, mà mấy người trong phần bình luận đúng là lệch lạc hết cả. Làm gì có chuyện người nào lương cao hơn thì mặc định phải trả tiền? Nhìn mà thấy tức á, ai cho mấy người đi xin ăn mà còn tự tin đến thế?】

 

【Cười xỉu luôn: Mua nhà? Trời ơi? Lần đầu gặp mặt đi xem mắt mà đòi bạn gái mua nhà cho bố mẹ mình? Tôi cười đến muốn tắt thở, ông anh này đúng là thảm hại thật sự.】

 

【Thẩm phán Tiểu Hoa Hoa: Chị gái lương tháng ba mươi nghìn đó trời ơi, cuộc sống của chị là giấc mơ của tôi luôn, mà điều kiện thế còn bị chê? Chị ơi, để em quen chị luôn nha!】

 

Tất nhiên, vẫn có người ở bên kia nhảy vào nói này nói nọ, có vẻ như là “phe giả tạo”.

 

Thậm chí, chính Trương Cường cũng đăng một bài trên mạng xã hội, nói rằng tôi bịa đặt hết, rằng hắn ta chưa từng nói những lời như vậy.

 

Hắn ta còn lôi cả lời xin lỗi của mẹ tôi ra, tiếp tục bóp méo sự thật.

 

“Thỏ ngoan ngoãn” – cô bạn thân của hắn ta – cũng không yên thân, tiếp tục dẫn dắt dư luận trong phần bình luận, còn liên tục nhắn tin cho tôi với đủ kiểu bóng gió châm chọc.

 

Tôi nhìn hai người họ vờ như không quen biết mà cười khẩy.

 

Còn đang diễn kịch à?

 

Chắc họ không ngờ tôi còn một “món quà” sắp tới.

 

Tôi mỉm cười, nhắn riêng cho Trương Cường qua WeChat: “Tôi chỉ cần một lời xin lỗi công khai từ anh, chuyện này sẽ kết thúc ở đây.”

 

Bên kia không trả lời, ngược lại tối hôm đó lại đăng một bài mới, đại khái là nói tôi uy hiếp hắn ta, mong tôi đừng làm phiền cuộc sống của hắn ta nữa.

 

Lại kéo thêm một đám người vào thương cảm, xót xa cho “anh trai tội nghiệp”.

 

Tôi thật sự không hiểu, chỉ một câu nói đơn giản như vậy, sao lại bị bóp méo đến mức này?

 

Nhưng tôi cũng hiểu rõ ý của hắn ta rồi.

 

Không xin lỗi chứ gì? Được thôi, đã vậy thì đừng trách tôi ra tay mạnh.

 

9.

 

Hôm sau, tôi cố ý đến khách sạn nơi hẹn gặp hôm đó.

 

Lúc đặt phòng riêng, nhân viên đã đặc biệt thông báo với tôi rằng trong phòng có gắn camera giám sát.

 

Tôi liên hệ với chủ khách sạn, yêu cầu trích xuất camera giám sát.

 

Đoạn ghi hình hơn một tiếng đồng hồ, không chỉ có cảnh trong phòng riêng mà cả ở cửa ra vào cũng được ghi lại.

 

Tôi thấy cảnh mình lái xe Ferrari rời đi, còn Trương Cường chạy theo phía sau một đoạn dài, vừa chạy vừa la: “Cô Hứa! Mình vẫn có thể nói chuyện thêm mà!”

 

Trông như một con “chó con trung thành”.

 

Xem mà tôi không nhịn được cười.

 

Ngay khi xe tôi đi mất hút chỉ còn lại khói xả, hắn ta liền tức giận đá bay một hòn đá, rồi lập tức rút điện thoại gọi cho mẹ tôi, bắt đầu kể xấu tôi đủ điều.

 

Tôi chỉnh sửa lại toàn bộ đoạn video giám sát rồi đăng lên mạng xã hội.

 

Ngay lập tức, đám người từng đứng về phía Trương Cường lập tức im bặt.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page