Buổi Xem Mắt Kỳ Quái 

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Cuối tuần đi xem mắt, phía bên kia bảo sẽ dẫn theo một người.

 

Tôi cũng không nghĩ ngợi gì, cho đến khi gặp mặt, đối phương giới thiệu: “Đây là bạn gái của tôi.”

 

Tôi lập tức hiểu ra — dù sao thì ai mà chẳng bị ép phải đi xem mắt chứ.

 

Thế nhưng giây tiếp theo, hắn lại nói: “Nhưng cô vẫn còn cơ hội ở bên tôi, chỉ cần cô chịu làm nội trợ toàn thời gian sau khi kết hôn, tôi có thể miễn cưỡng cưới cô.”

 

1.

 

Sau khi tan làm ở công ty, điện thoại của mẹ tôi gọi tới liên tục như thể đang có chuyện sống còn vậy.

 

Tin nhắn thoại cũng được gửi đến đầy đủ tròn trịa từng đoạn 60 giây.

 

Tôi bất đắc dĩ phải gọi lại.

 

“Hứa Thanh Thanh! Con lại không đi buổi xem mắt lần trước nữa! Đó là cậu trai mẹ đã chọn kỹ lắm mới quyết định đấy! Vậy mà con lại cho người ta leo cây!”

 

Mẹ tôi năm nay 55 tuổi, sở thích lớn nhất chính là rong ruổi khắp các khu công viên có góc xem mắt, quyết tâm phải tìm cho tôi một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

 

Bình thường bà ấy hay nhồi vào đầu tôi mấy tư tưởng kiểu như: Không lấy chồng, sau này già rồi đến người để nói chuyện cũng không có, nhỡ một ngày nằm chết trong nhà cũng chẳng ai hay.

 

Mấy năm trước là tấn công bằng lý lẽ, mấy năm gần đây chuyển sang dùng chiến lược tình cảm.

 

Trong xe, tôi bị mẹ dằn vặt đến mức chẳng còn chút khí lực nào, tựa đầu vào cửa sổ, chẳng muốn nói thêm lời nào.

 

Cãi nhau với mẹ cũng chẳng có ích gì, chi bằng đi xem mắt một chuyến cho yên chuyện.

 

Sau đó, tôi chậm rãi mở miệng: “Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đi là được chứ gì?”

 

Cuối cùng, tôi chọn cách thỏa hiệp.

 

Nhưng không ngờ, chính lần xem mắt này lại khiến tam quan của tôi sụp đổ hoàn toàn.

 

 

Cuối tuần, tôi bỏ cả thời gian nghỉ ngơi, kết bạn WeChat với đối phương, hỏi ý muốn hẹn ở đâu.

 

Đối phương bảo sao cũng được, nhưng lại nói không ăn được đồ ngoài vỉa hè, nhấn mạnh muốn ăn món Tây.

 

Hẹn hò mà, nhất định phải có hoa hồng, nến, cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh thành phố A.

 

Tôi cạn lời.

 

Tên này chỉ thiếu nước khai luôn cả số căn cước của chủ nhà hàng, thế mà còn bày đặt nói “sao cũng được”.

 

Khi đến lúc đặt bàn, đối phương nhắn rằng mình bận quá, có thể tôi sẽ phải đặt trước.

 

Tôi tất nhiên không chấp mấy chuyện này, tiện tay đặt xong, gửi địa chỉ cho bên kia.

 

Vì muốn để lại ấn tượng tốt, tôi quyết định đến sớm nửa tiếng.

 

 Con bạn thân thì điên cuồng càm ràm, làm gì có cô gái nào lại đến sớm hẹn hò chứ.

 

Tôi cảm thấy cũng chẳng sao, đến sớm thì kết thúc sớm, tôi còn có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

 

Nhưng điều tôi không ngờ tới là…

 

Đã một tiếng trôi qua, đối phương vẫn chưa xuất hiện.

 

Theo mấy bài “bí kíp xem mắt” trên mạng, thì đến muộn có thể là để thử lòng kiên nhẫn của đối phương.

 

Nhưng muộn đến tận một tiếng mà vẫn không thấy mặt, tôi nghĩ mình có lý do chính đáng để rút lui.

 

Chừng đó thời gian, nếu tôi mang laptop theo thì cũng đủ xử lý xong một bản hợp đồng rồi.

 

Đúng lúc tôi bắt đầu bực bội thì cánh cửa bị đẩy ra.

 

Một người đàn ông đeo kính bước vào, nhưng tôi lại ngẩn người.

 

Bởi vì đi cùng tên đó còn có một cô gái tóc xoăn sóng lớn, vô cùng quyến rũ.

 

Hắn ta chủ động giới thiệu trước: “Đây là bạn gái tôi.”

 

Tâm trạng của tôi từ căng thẳng, chuyển sang cạn lời, rồi bối rối, cuối cùng là… hiểu rồi.

 

Xem ra người này cũng là bị ép đến xem mắt.

 

Đúng lúc tôi định đứng lên, buông một câu “chúc hai người sớm sinh quý tử” rồi chuồn luôn thì hắn ta bỗng buông tay cô gái tóc xoăn ra.

 

“Nhưng cô đừng cảm thấy thất vọng.”

 

Chỉ thấy hắn ta ngang nhiên ngồi xuống, còn cầm cốc nước trước mặt tôi lên uống một hơi.

 

“Cô vẫn còn cơ hội ở bên tôi đấy. Chỉ cần em chấp nhận làm nội trợ toàn thời gian sau khi kết hôn, tôi có thể miễn cưỡng cưới em.”

 

Tôi quay sang nhìn cô gái tóc xoăn trước mặt, sửng sốt hỏi: “Cô nghĩ sao về chuyện này?”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page