Sau một đêm, bình minh ló dạng, cuối cùng hắn cũng động đậy.
Biết rằng thời cơ đã đến, ta nhanh chóng chỉnh trang bản thân, chọn một góc thích hợp để khi hắn mở mắt là có thể thấy ngay bóng lưng diễm lệ của ta dưới ánh nắng sớm.
Hắn từ từ tỉnh dậy, quả nhiên cái nhìn đầu tiên là thấy ta.
Ta quay đầu lại, hắn cảnh giác căng thẳng toàn thân, tay hắn chạm vào đoản đao ở bên hông.
Nhìn rõ mặt ta, hắn ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó quanh thân hắn tỏa ra ánh sáng hồng nhẹ nhàng.
“Ngươi…”
Ta rất là mãn nguyện, đứa bé này dạy được.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Ta ở dưới núi đã lén xem sách tranh, trong sách thường có những lời lẽ như vậy, ta bèn học theo.
“Là cô nương cứu ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Đa tạ cô nương.”
Hình như hắn nhớ ra chuyện ta vỗ mặt hắn.
“Đã qua một đêm, cô nương đã ở đây suốt sao?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn.
“Đó là đương nhiên, ta phải đợi ngươi tỉnh mới yên lòng.”
Còn không thì sao? Đến chuyện đi vệ sinh ta cũng giải quyết nhanh chóng, sợ rằng có sự cố xảy ra đấy.
“Ta không thích phải may giá y cho người khác.”
Hắn không hiểu, hơi nhướng mày.
“Ý cô nương là gì?”
Nể khuôn mặt anh tuấn này của hắn, ta kiên nhẫn giải thích.
“Nếu có người lợi dụng lúc ta đi, rồi ngồi vào vị trí của ta giả vờ là người cứu ngươi, hoặc là ngươi tỉnh dậy rồi tự đi mất, không biết là ta đã cứu, thì không phải là ta đã phí công cứu ngươi rồi sao?”
Dường như lần đầu tiên hắn gặp người như ta, nên lúng túng một hồi lâu.
Ta tiếp tục nói.
“Ta là người nơi sơn dã, không chịu nổi việc người ta qua cầu rút ván.”
Ở chỗ ta không có chuyện biết ơn mà không báo đáp.
Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại được, vẻ mặt khó xử, cuối cùng mới thốt ra một câu.
“Cô nương thật là đặc biệt.”
“Đúng vậy, trên đời này chỉ có một mình ta.”
Hắn bị ta làm cho bật cười, cười một cách bất đắc dĩ, nhưng ánh sáng hồng nhạt quanh thân hắn lại đậm thêm, vẻ mặt căng thẳng cũng trở nên thoải mái hơn một chút.
Tiếp theo, hắn cố gắng đứng dậy, dường như muốn bước đi.
“Cảm ơn cô nương đã cứu giúp, sau này ta nhất định sẽ báo đáp.”
“Không cần đợi đến sau này.”
Ta không khách sáo ngắt lời hắn.
“Ta khuyên ngươi nên ở lại hang động này thêm nửa ngày.”
“Tại sao?”
Tất nhiên là vì dù đã giải được độc, nhưng khí đen quanh thân hắn chưa tan hết, nhưng ta không thể nói ra, ta nói.
“Đêm qua đã có người tìm ngươi vài lần, nếu ngươi rời khỏi nơi này thì mạng sống khó bảo toàn, ta không thể cứu ngươi lần thứ hai đâu.”
Ánh mắt hắn híp lại, áp lực tăng cao.
Nhưng hắn cũng lắng nghe lời ta khuyên, hắn gian nan ngồi xuống, chỉ là sắc mặt trông rất khó chịu.
Ta đoán hắn biết chính xác là ai đã hãm hại mình, cũng hiểu rõ nguy hiểm lần này, biết nhưng gì ta nói là thật, nên hắn mới ở lại.
“Ngươi không cần vội.”
Ta lấy một củ rau dại từ túi ra đưa cho hắn, an ủi nói.
“Chỗ ẩn náu này không dễ bị người ta tìm thấy đâu.”
Đây là chỗ ta tìm được bằng cách sử dụng Kỳ Môn để xác định cửa sinh, những kẻ muốn hại hắn muốn tìm đến đây cũng phải đợi khi ta cho phép mới được.
“Ngươi ăn chút gì trước đi.”
Hắn nhận lấy củ rau dại, trông có vẻ khó xử, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhưng không thể chống lại sự nhiệt tình của ta và cái bụng đói kêu rú, cuối cùng hắn dùng đoản đao gọt vỏ củ rau dại, khó khăn nuốt xuống.
Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ sư phụ lo ta đói chết, mới nhét thứ này vào túi đồ của ta.
Từ nhỏ người đã không cho phép ta lãng phí lương thực, khiến ta khá là khó xử, nếu để lâu hơn nữa thì nó sẽ hỏng mất.
Nhìn thấy hắn ăn mà khó khăn mà ta thấy đồng cảm, nếu hắn không ăn thì chính ta phải ăn, phu quân tương lai của ta đúng là một người tốt bụng.
Không sai, ta đã chọn được người.
Kể từ khi số mệnh có kiếp nạn này, ta bắt buộc phải chọn một người phù hợp.
Chính là hắn.
Đột nhiên, hắn chăm chú nhìn mặt ta và nói.
“Ta đã gặp cô nương ở đâu rồi phải không?”
Đây rồi, điều ta muốn đã đến.
3
Ta đáp lại hắn.
“Có phải thấy trong mộng không?”
“Haha, cô nương đùa à.”
Hắn nhìn khuôn mặt ta và dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
“Cô nương sống trên núi này à?”
“Trước ngày hôm qua thì có.”
“Hả?”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt nghi hoặc.
“Cha nương không cần ta, từ khi ta còn nhỏ họ đã muốn vứt bỏ ta, là sư phụ đã nhận nuôi ta.”
“Bây giờ ta đã lớn, ông ấy muốn ta xuống núi tìm người để kết duyên.”
Hắn có vẻ suy tư, dường như có phần không tin.
Điều ta muốn chính là sự nghi ngờ này của hắn, nghi ngờ về danh tính của ta sẽ khiến hắn điều tra, từ đó có thể khám phá ra thân phận thực sự của ta.
Sau khi biết xem tướng, ta đã cố ý xuống núi đi xem cha nương, họ không thể sinh ra được một nữ nhi như ta.
Cha nương thực sự của ta là một người khác!
Ta điều tra được, năm ta sinh ra có quý nhân đến nhà ta trọ, đúng lúc chủ mẫu nhà đó chuyển dạ sinh nở.
Sau đó, quý nhân đó rời đi.
Theo quẻ bói, họ ở xa tận kinh thành, khá giàu có, có lẽ có một số liên hệ với chàng trai trước mặt này.
Nhưng quan hệ máu mủ của ta rất mỏng, cha mẹ ruột kia có lẽ không mấy thích ta, dù ta tự đến cũng chỉ là tự tìm buồn bực, nhưng nếu là người trước mặt này dẫn ta đến kinh thành, thì lại là chuyện khác.
You cannot copy content of this page
Bình luận