Thiên mệnh

Chương 1: 

Chương trước

Chương sau

 

Trước khi thành hôn, ta đã khiến phu quân thề nguyền. 

 

Nếu hắn phản bội ta thì sẽ phải trả giá rất nặng: Mất tứ chi, đui mù, điếc tai, mất hết mọi thứ, mọi tâm huyết đều sẽ đổ sông đổ biển.  

 

Lúc bấy giờ vì muốn cưới ta, hắn mừng rỡ đồng ý ngay.  

 

Ba năm sau, dưới sự phò tá của ta, hắn đăng quang làm Hoàng Đế.  

 

Năm năm sau, hắn bảo thủ, hủ bại.

 

Hắn đày ta vào lãnh cung, rộng rãi nạp phi tần vào hậu cung ba nghìn giai nhân, lại còn đón muội muội giả của ta vào cung làm Hoàng Hậu.  

 

Ta cười nhìn họ kiêu ngạo trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ: .

 

“Thề ước đã thành, ngươi đã sẵn lòng chuẩn bị trả giá chưa.”  

 

“Từ nay về sau, vận mệnh thiên định của các ngươi, sẽ do ta tiếp nhận.”

 

1

 

Thời thơ ấu, vì năng lực phi phàm, ta bị phụ mẫu ghét bỏ, họ nói ta là tai tinh, nguyền rủa ai người nấy sẽ phải ch/ết.  

 

Để ta không thể hại gia đình, họ đã gửi ta lên núi, mong đạo trưởng tiêu diệt tai họa này.  

 

Đạo trưởng gặp ta, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ông ấy không loại bỏ ta, mà còn giữ ta lại tại đạo quán.  

 

Ta trở thành tiểu đạo sĩ của đạo quán, không lâu sau, những người trong đạo quán cũng bắt đầu e sợ ta.  

 

Họ nói ta có miệng quạ đen, chỉ cần ta nhắc đến ai, thì người đó không ch/ết cũng tàn phế.  

 

Đạo trưởng bất đắc dĩ, đến tìm ta.

 

“Con trời sinh đã có Thiên Nhãn, đây là ân sủng trời ban, chớ nên lạm dụng.”  

 

Ta đáp Đạo trưởng.

 

“Con chưa từng được dạy dỗ, không biết thế nào là lạm dụng.”  

 

Đạo trưởng vuốt râu, thở dài, cảm thấy không thể tiếp tục bỏ mặc, đành nhận ta làm đồ đệ.  

 

Nhưng người thường xuyên nhắc nhở ta.

 

“Tình kiếp khó qua, sợ rằng sẽ gây ra đại loạn, sinh linh đồ thán.”  

 

“Nhận ngươi không biết là đúng hay sai.”  

 

Ta nói.

 

“Tình kiếp của con thì có liên quan gì đến thiên hạ? Hơn nữa, loạn thì loạn, sau loạn biết đâu lại là thái bình thịnh thế.”  

 

Sư phụ nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài.  

 

Sau khi học được đạo pháp, ta biết thêm nhiều điều.  

 

Người đứng trước mặt ta, là thiện hay ác, là gian hay là ngốc, ta đều biết rõ như ban ngày.

 

Nếu có thể biết được ngày sinh và giờ sinh của người đó, thì số mệnh của họ cũng giống như bị ta nhìn thấu tất cả.   

 

Chỉ có số mệnh của bản thân là ta không rõ.  

 

Hôm nay lấy gương tự soi mình, mệnh ta cả đời suôn sẻ.

 

Ngày mai nhìn lại, sóng gió trắc trở.

 

Ngày kia lại xem, không được ch/ết tử tế..

 

Vài ngày sau nữa nhìn, thì lại là cảnh tượng khác.  

 

Sư phụ thấy ta chơi vui vẻ, thì càng thở dài nhiều, người luôn miệng nói.

 

“Thôi vậy, có lẽ đây cũng là số mệnh.”  

 

Sau đó, sư phụ không còn gì để dạy ta nữa, ta thường xuyên xuống núi, ngồi nhìn người qua đường.  

 

Nhìn họ từ nụ cười rạng rỡ trở nên ngày càng ưu sầu, từ sung túc biến thành rách nát.  

 

Ta về kể lại cho sư phụ nghe, người chỉ thở dài.  

 

Sư phụ không tham tiền, cuộc sống của chúng ta ở đạo quán nhỏ nơi núi rừng cũng ngày càng khó khăn.  

 

Trước kia ít nhất vẫn còn cháo ăn, bây giờ chỉ còn canh cỏ dại mà thậm chí con thỏ cũng không chịu ăn.  

 

Một ngày, ta thực sự không thể nuốt nổi thứ đó, ta quyết định từ biệt sư phụ.

 

“Sư phụ, đệ tử có Hồng Loan tinh động*, con muốn xuống núi.”  

 

*Hồng Loan tinh động: Ngôi sao Hồng Loan, ý của nhân vật là đối tượng trong định mệnh đã xuất hiện (có thể nên duyên vợ chồng).

 

Mặt sư phụ trĩu nặng.

 

“Con đã suy nghĩ kỹ chưa?”  

 

“Suy nghĩ kỹ rồi ạ.” 

 

Ta chẳng hề nói với sư phụ rằng mình không chịu nổi cơm canh ở đây, mà oai phong lẫm liệt nói.

 

“Thế gian không có con là không được!”  

 

Sư phụ vuốt râu, thở dài thườn thượt, rồi khóe mắt người lưng tròng vài giọt lệ, nói lời từ biệt.  

 

Ta thực sự không chịu nổi vẻ sầu não của người, nên thẳng thắn nói.

  

“Sư phụ khóc trông xấu quá, con đã xem qua rồi, ít nhất sư phụ sống được đến chín mươi tám, con còn không chắc đã sống qua được sư phụ ý.”  

 

Sư phụ tức giận đến nỗi cởi giày ra định đánh ta, và ta cứ như thế mà chạy xuống núi.  

 

Ngày hôm đó, ta đã gặp được Hồng Loan của mình, chính là tam hoàng tử hiện nay.  

 

2

 

Lúc ấy, ta còn không biết hắn là hoàng tử thứ bao nhiêu.  

 

Chỉ thấy từ xa xa, có ánh sáng tím vút lên trời nhưng lại có ánh đen ẩn hiện. 

 

Ánh sáng tím vút lên trời tức là người này chắc chắn cao quý vô cùng, có xu thế lên đỉnh thiên hạ, chắc chắn là vương công quý tộc.

 

Ánh đen tức là lúc này người ấy gặp khó khăn, cần quý nhân phò trợ mới có thể phá giải kiếp nạn.  

 

Ta quan sát từ xa một hồi, thấy ánh đen càng lúc càng đậm, tựa hồ đang chờ đợi mình, lúc này ta mới bước lại gần.  

 

Ta chọn thời điểm khá tốt, hắn bị thương và còn trúng độc, ý thức mơ hồ, sinh mệnh đang trong gang tấc.  

 

Nhưng dù sắc mặt tái xanh, cũng không che giấu được dung mạo tuấn tú của hắn.  

 

Bộ áo ngoài rách nát càng làm lộ rõ thân hình, khiến ta càng thêm yêu thích.  

 

Tình kiếp, quả nhiên là như vậy, cũng dễ hiểu mà.  

 

Dung mạo của hắn đúng là vừa ý ta, dù sao ta cũng phải làm người đã cứu mạng hắn, thuận tiện cho hắn lấy thân báo đáp. (hê hê)  

 

Ta vỗ vỗ mặt hắn.

 

“Là ta cứu ngươi, đừng nhớ lộn đấy.”

  

Nói xong ta dùng thảo dược mang theo bên mình trị độc cho hắn, băng bó qua loa vết thương trên người hắn, rồi đưa hắn vào một hang động để tránh gió lạnh, canh giữ bên cạnh.  

Hết Chương 1: .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page