Chú ấy hơn tôi 15 tuổi

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

 

“Anh nuôi em” – ba từ anh nói một cách bình thản, dĩ nhiên, tôi không nghi ngờ khả năng tài chính của anh, nhưng cách anh nói ra dường như là một loại cam kết, làm tôi cảm thấy ngọt ngào một cách khó hiểu.

 

Sau khi bóc tôm xong cho vào bát, Phó Quân Trạch đột nhiên lấy ví ra, rút ra từ trong đó một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn, sau đó đẩy về phía tôi.

 

Tôi đang cắn sườn ngẩng đầu lên.

 

“Đây là…”

 

“Thẻ của em, từ bây giờ em có thể tự do sử dụng.”

 

Tôi lập tức bị thái độ bá đạo tổng tài của Phó Quân Trạch thuyết phục, tất nhiên, tôi cũng không khách sáo, bỏ thẻ vào túi mình luôn.

 

Dù sao, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa bao giờ khách sáo với anh.

 

Tôi liếc nhìn cái ví trên bàn của anh, cầm lên xem, bên trong chứa đầy tiền mặt, cô đếm một chút.

 

“Bây giờ mọi người đều dùng thanh toán điện tử, sao anh còn mang theo nhiều tiền mặt thế này?”

 

Anh gắp một miếng rau xanh vào bát tôi.

 

“Anh quen dùng tiền mặt.”

 

Ngay khi anh còn chưa dứt lời, dường như nhớ ra điều gì, tay đang gắp rau của anh khựng lại, sau đó đột ngột vươn tay qua muốn lấy lại ví, nhưng đã muộn.

 

Tôi vẫn thấy được bức ảnh trong ngăn ví của anh, người trong ảnh, tôi quen đến tận xương tủy.

 

Một sự im lặng đầy ám ảnh.

 

Phó Quân Trạch mím môi, giọng anh có vẻ mất tự nhiên.

 

“Mộc Mộc, em…”

 

“Tôm này khá ngon, anh cũng ăn thử đi.”

 

Tôi lấy lại tinh thần, ngắt lời khi anh đang muốn giải thích, sau đó nhanh tay đóng ví lại, đặt trở lại trên bàn và tiện tay gắp một con tôm cho anh.

 

Tôi tự an ủi mình, biết mọi chuyện từ lâu, và hơn nữa, không gì có thể thay đổi quyết định của tôi.

 

Thẳng thắn mà nói, không chỉ là một tấm ảnh trong ví, tôi thậm chí đã sẵn sàng cho những đêm tình cảm với anh mà anh có thể gọi tên người khác.

 

Tôi cắn một miếng sườn, tức giận nghĩ, vâng, đặc biệt là trong những tình huống như thế này, khi dính đến tình cảm, tôi không thể kiềm chế được bản thân mình.

 

Và như vậy, tôi và Phó Quân Trạch bắt đầu chính thức sống cùng nhau.

 

Sau khi nghỉ việc, tôi yên tâm ở nhà, hàng ngày đi dạo phố, mua sắm quần áo, sử dụng thẻ của Phó Quân Trạch.

 

Sau đó tôi mua thức ăn về nhà, gây ra một chiến trường nhỏ trong bếp, nấu được vài món ăn có thể ăn được và đợi Phó Quân Trạch tan làm về cùng nhau ăn tối.

 

Nói chung, cuộc sống của chúng tôi khá hòa hợp.

 

Phó Quân Trạch thực sự là một người bạn trai hoàn hảo, anh ấy rất chu đáo, chăm sóc tôi một cách tận tình, cũng nhạy cảm với mọi tâm trạng của tôi.

 

Anh làm rất tốt, ngoại trừ…

 

Anh ấy làm chuyện đó mọi lúc.

 

Theo thời gian, tôi cũng từ từ giảm bớt lòng ích kỷ trong lòng mình, từng chút một tự nhủ rằng, chuyện đó là một điều mà tôi biết ngay từ đầu, từ khi bắt đầu sống cùng nhau, tôi đã sẵn sàng cho điều đó.

 

Cô sẵn sàng làm c huyện đó với anh.

 

Dù cuộc sống hàng ngày ở nhà rất thoải mái, nhưng dần dần tôi cũng cảm thấy buồn chán.

 

Gần đây, tôi bắt đầu chuẩn bị tìm việc mới, nhưng với kinh nghiệm và kỹ năng của mình, không dễ để tìm được công việc tốt.

 

Lúc 6 giờ tối.

 

Tôi đang chán nản nằm trên sofa xem TV, chuẩn bị vào bếp nấu cơm, thì điện thoại của Phó Quân Trạch đột ngột gọi tới.

 

“Alô.” 

 

Tôi cầm điện thoại đi dạo trên ban công, nghe giọng nói của Phó Quân Trạch.

 

“Mộc Mộc, tối nay anh có cuộc họp quan trọng, không về nhà ăn tối được, anh gọi món Nhật mà em yêu thích về rồi đó.”

 

Tôi chống cằm, hỏi thăm dò,

 

“Phó Quân Trạch, em có thể đi cùng anh không?”

 

Phó Quân Trạch im lặng một lúc, rồi thấp giọng.

 

“Ngoan, đây là cuộc họp kinh doanh, không tiện lắm.”

 

Nhưng tôi thực sự buồn chán nên đã làm nũng, năn nỉ anh.

 

Phó Quân Trạch rất dễ bị mềm lòng, cuối cùng không chịu nổi sự làm nũng của cô, anh đã thỏa hiệp.

 

“Được thôi, anh sẽ về đón em, nhưng em không được nói lung tung đâu đó.”

 

“Em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

 

Tôi nhanh nhẹn thay một bộ quần áo mới, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó xuống lầu chờ Phó Quân Trạch. 

 

Anh về rất nhanh, chiếc Range Rover màu đen quen thuộc đã dừng lại bên vệ đường từ lâu.

 

Sau khi ngồi vào xe và thắt dây an toàn, tôi cố ý vén váy lên một chút, ngước mặt lên hỏi anh.

 

“Hôm nay em mặc váy này… có đẹp không?”

 

Phó Quân Trạch nghiêm túc nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi gật đầu.

 

“Đẹp.”

 

Tôi thích nhất điểm này ở Phó Quân Trạch, dù là chuyện gì anh cũng không sơ sài, không chỉ là cái nhìn qua loa rồi nói một câu đẹp mà không ý tứ, anh luôn nhìn tôi một cách nghiêm túc và đánh giá với sự thưởng thức thật sự.

 

Nhận được sự khẳng định, tôi hí hửng chồm về phía anh và hôn lên má anh một cái. 

 

Hơi thở của Phó Quân Trạch nặng nề hơn một chút nhưng không hề tránh né.

 

Trong thời gian gần đây, mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân mật hơn, dần dần, anh cũng đã bắt đầu chủ động ôm tôi, dành cho tôi những cái ôm ấm áp sau khi tan làm.

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page