Cứu vớt nam phụ đau khổ vì tình

Chương 3

Chương trước

Chương sau

Người phụ trách lại hỏi: “Khi nào hai người kết hôn thế?”

Sầm Ninh Nhi ngẩn ra rồi mới đáp: “Hầy, tôi mới kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, anh ấy muốn để tôi thư thái tâm tình đã.”

“Ồ?”

Sầm Ninh Nhi khoát tay: “Không sao, đều đã là quá khứ rồi.”

“Khi đó tôi mắt mù mới buông bỏ A Lịch mà đi chọn gã cặn bã kia. May A Lịch vẫn chưa từng buông bỏ tôi. Mấy năm tôi ở nước ngoài, anh ấy luôn quan tâm, lại hay tặng quà tôi nữa…”

“Đừng nói nữa!”

Trình Lịch đột nhiên cắt ngang lời cô ta, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

Sầm Ninh Nhi lại cười như hiểu ý: “Xấu hổ kìa, này có là gì đâu?”

Cô ta xoa nắn lỗ tai đỏ ửng của Trình Lịch, tiếp tục kể với người phụ trách:

“Anh ấy còn cổ vũ tôi theo đuổi giấc mơ, giúp tôi nhập học, trả học phí và tiền nhà cho tôi, giới thiệu người hướng dẫn…”

“Tóm lại, anh ấy chính là chùm sáng soi rọi cuộc đời tăm tối của tôi.”

Người phụ trách nghe mà mắt rơm rớm, nhưng tôi lại khẽ bật cười: “Thật không ngờ được nhỉ.”

Ngữ khí của tôi nghe có vẻ châm chọc làm Sầm Ninh Nhi không vui quay sang nhìn tôi.

“Cô Đường, cô đang cười gì chứ? Là vì cô không được đàn ông yêu thương nên mới không chịu nổi cảnh người khác được cưng chiều à?”

Lời của cô ta như những nhát dao cứa vào lòng người, tôi tiếp nhận hết, gật đầu nói:

“Đúng vậy, tôi không được ai thương, bởi vì chồng tôi chỉ lo thương những ả đàn bà khác.”

Sầm Ninh Nhi tỏ ra thương hại.

Nhưng tôi lại cười khẩy một tiếng, rồi nhìn phía đối diện:

“Trình Lịch, anh nói xem có đúng không?”

Sầm Ninh Nhi hoàn toàn không nói Trình Lịch có họ tên gì, nhưng tôi lại có thể gọi ra chính xác.

Người ngồi đây đều là kẻ thông minh, chỉ chớp mắt bọn họ đều hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Nhất thời những ánh mắt đổ dồn về ba người chúng tôi cũng trở nên quái lạ.

Trình Lịch không thể không lên tiếng:

“Tiểu Tuyết, chuyện không phải như em nghĩ đâu.”

“Vậy thì như thế nào?”

“Kể ra thì dài lắm, để về anh giải thích cho em nghe, đừng gây chuyện ở bên ngoài thế này, được không?”

Tôi cười, cười tới mức lệ hoen bờ mi.

Đây chính là chồng tôi.

Thậm chí tôi không cần phải nói chuyện hẳn hoi với anh ta nữa.

Bởi vì tôi không tìm được lý do nào để bào chữa cho anh ta.

Hệ thống từng nói với tôi rằng chỉ khi ở quanh nhân vật chính, các nhân vật phụ mới bị cốt truyện khống chế.

Nhưng trong năm năm vừa qua, Trình Lịch và Sầm Ninh Nhi cách núi cách biển, anh ta vốn không hề bị ảnh hưởng từ hào quang nhân vật chính chút nào.

Anh ta tốt với Sầm Ninh Nhi vốn luôn xuất phát từ trong lòng.

Là anh ta tự nguyện.

Tôi nói xin lỗi người phụ trách rồi cầm túi đi ra ngoài.

Bên ngoài gió to thổi thốc, ép tất cả những giọt nước mắt đang chực trào ra.

“Tiểu Tuyết!” Trình Lịch chạy theo sau sốt ruột gọi tôi.

Tôi không để ý tới anh ta.

Anh ta chạy tới kéo tay áo tôi:

“Em lý trí chút, anh đã bảo là về nhà rồi anh sẽ giải thích với em.”

Giải thích cái gì chứ?

Tôi chợt thấy trong lòng quá mệt mỏi.

Anh ta muốn giải thích tại sao rõ ràng anh ta có người trong lòng, nhưng vẫn khốn khổ cầu xin tôi ở lại thế giới này ư?

Hay là vì sao rõ ràng không quên được Sầm Ninh Nhi, nhưng trong năm năm này, anh ta vẫn tỏ vẻ như yêu tôi tới mức chết đi sống lại?

Hay là vì sao anh ta lừa tôi nói đã xóa tất cả mọi phương thức liên lạc với Sầm Ninh Nhi, nhưng lại lén lút liên lạc gần như không bỏ qua ngày nào…

Tôi vẫn cho rằng trên thế giới này chẳng ai hiểu Trình Lịch hơn tôi.

Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện tôi chưa từng thật sự hiểu anh ta.

Lúc này Sầm Ninh Nhi cũng bước ra ngoài.

Cô ta đứng trên bậc thang cao cao, lẳng lặng nhìn xuống tôi.

Trong ánh mắt ấy mang theo vẻ thương hại không khác vừa rồi.

Cơn buồn nôn tởm lợm lại dâng lên tận họng.

Tôi đẩy Trình Lịch ra:

“Tôi đi làm trước, giờ tối về chúng ta bàn chuyện ly hôn.”

Trình Lịch như còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã vẫy tay bắt một chiếc taxi ven đường.

Tối hôm đó, tôi chờ tới tận khuya nhưng Trình Lịch không về.

Trước khi tôi đi ngủ, anh ta chỉ nhắn hai tin:

[Tối nay anh không về, em tự bình tĩnh lại đi, anh không ly hôn với em đâu.]

[Có rất nhiều chuyện không phải như em nghĩ, anh yêu em, anh tin là em cũng yêu anh.]

Yêu…

Tôi gượng cười giơ tay bụm mặt.

Sợi dây căng bấy lâu cuối cùng đã đứt phựt.

Hóa ra anh ta vẫn biết tôi yêu anh ta.

Anh ta biết rõ vì anh ta nên tôi mới ở lại thế giới này, nhưng anh ta vẫn chọn phản bội tôi.

Nhưng tiếc rằng đầu óc người không phải phần cứng.

Rằng chỉ cần bấm nút Reset là có thể xóa bỏ mọi tình cảm.

Tôi không thể nào lập tức thu lại mọi tình cảm với anh ta ngay sau khi biết chân tướng như thế.

Cho nên, tôi chỉ có thể trằn trọc đêm khuya với sự tra tấn dằn vặt đầy chua chát này.

Có lẽ là cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hôm sau khi tỉnh dậy, tôi bị sốt cao.

Tôi gọi điện thoại cho trợ lý bảo rằng hôm nay tôi nghỉ ở nhà.

Trợ lý đồng ý, sau đó do dự hiển nhiên là có điều muốn nói:

Em không biết nên có nên nói với chị không, chị chủ ạ, chỉ là, hôm qua đồng nghiệp có chụp được mấy bức ảnh…”

Tôi cắt ngang lời cô ấy: “Gửi cho chị đi.”

Nghe vậy cô ấy mới thở phào một hơi, liên tục nói vâng.

Ngay sau đó điện thoại của tôi rung lên hai lần.

Mấy bức ảnh được gửi tới.

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page