Chương 1:
18/05/2025
Chương 2:
18/05/2025
Chương 3:
18/05/2025
Chương 4:
18/05/2025
Chương 5:
18/05/2025
Chương 6:
18/05/2025
Chương 7:
18/05/2025
Chương 8:
18/05/2025
Chương 9:
19/05/2025
Chương 10:
19/05/2025
Chương 11:
19/05/2025
Chương 12:
19/05/2025
Chương 13:
19/05/2025
Chương 14:
19/05/2025
Chương 15:
19/05/2025
Chương 16:
19/05/2025
“Thú vị đấy nhỉ?”
Hắn nhìn tôi nghiến răng chịu đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rồi tiện tay dí đầu thuốc lá đang cháy lên trán tôi.
“Xì” một tiếng, tôi cảm giác như trán mình bị đốt ra một lỗ thủng.
Đau đớn đến mức tôi chỉ muốn lăn lộn dưới đất mà gào thét.
Hắn nói: “Cô cũng có khí phách đấy, không biết em gái cô có được như cô không.”
Nhắc đến em gái khiến tôi lập tức sụp đổ.
Em gái tôi sợ đau, còn tôi thì không.
Tôi không thể để em gái mình phải chịu khổ.
Tất cả đều do tôi lỡ tay, tại sao lại đánh người ta làm gì?
Tôi run rẩy quỳ xuống đất, đập đầu mạnh xuống sàn liên tiếp: “Anh, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh, đừng động đến em gái tôi. Tất cả đều là lỗi của tôi.”
Tôi vừa nói, vừa không ngừng đập đầu xuống đất.
Đầu ong ong, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tôi phải bảo vệ em gái mình.
“Được thôi, tôi sẽ không tìm em gái cô. Nhưng cơn giận này của tôi vẫn chưa xong đâu.” Người đàn ông kéo tôi đứng lên, nhìn tôi cười, trong nụ cười có chút gian xảo.
“Nếu cô kiên trì đến cuối cùng mà không khóc, tôi sẽ tha cho em gái cô.”
Tôi không nhớ nổi ngày hôm đó mình đã sống sót thế nào.
Tôi chỉ nhớ mình đã khóc.
Tôi nhớ mình như một con cá nằm trên thớt, quằn quại trên sàn nhà.
Hắn vỗ tay vài cái, ba người đàn ông lập tức bao vây lấy tôi.
Tôi nhớ mình bị đánh, m*áu mũi chảy rất nhiều.
Ban đầu còn ngửi thấy mùi tanh của m*áu, nhưng sau đó thì không cảm nhận được gì nữa.
Bọn họ đánh phụ nữ thực sự rất tàn nhẫn.
Tay tôi bị giày da của họ đạp và nghiền nát, tôi không khóc.
Tóc bị nắm chặt kéo, rồi ăn bạt tai, tôi cũng không khóc.
Cánh tay bị vặn mạnh ra sau, tôi vẫn không khóc.
Lương Giao nhìn thấy chán, hắn nói: “Thế này chẳng có gì thú vị, cô ta không khóc. Mang em gái cô ta đến, cùng xử lý luôn.”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bật khóc.
Nước mắt hòa với m*áu và bụi đất nhỏ xuống sàn.
Tôi ôm lấy chân Lương Giao, vừa khóc vừa van xin: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Xin anh, tha cho em gái tôi.”
5.
Loại người như Lương Giao, bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ gặp phải.
Các mối quan hệ của gia đình hắn chằng chịt như mạng nhện, ở Thượng Thành, hắn là người nói một không ai dám nói hai.
Hắn muốn chơi đùa với tôi, không ai có thể cứu được tôi.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc tìm cảnh sát, nhưng vừa đặt chân đến đồn cảnh sát, thì ngay sau đó Lương Giao đã gửi cho tôi bức ảnh chụp em gái.
Hắn bóp cổ tôi, nói: “Khi nào ông đây chơi chán, thì khi đó mới tha cho cô.”
Người giàu có nhiều trò lắm.
Hắn có được món đồ chơi mới mẻ này, liền háo hức khoe với người khác.
Lúc đầu, tôi không chịu khuất phục, không nghe lời hắn, vậy nên hắn h*ành h*ạ tôi đến mức sống không bằng ch*ết.
Hắn d*ìm đầu tôi vào bồn nước năm phút.
Hắn nh*ốt tôi trong lồng ch*ó, bỏ đói ba ngày rồi ném vào một con gà.
Các bạn nghĩ rằng tôi có thể chống lại cường quyền, cắn răng chịu đựng ư?
Thật đáng tiếc, tôi không mạnh mẽ hay vĩ đại như vậy.
Tôi đã học cách khuất phục.
Chỉ khi khuất phục, tôi mới không bị h*ành h*ạ đến ch*ết.
Những việc mất hết thể diện, tôi đã làm từ lúc tốt nghiệp cấp ba, đi phát tờ rơi cầu xin người ta để lại số điện thoại.
Thấy tôi đã khuất phục, Lương Giao không tiếp tục tr*a t*ấn tôi nữa.
Nhiều lần, tôi đã cố chịu đựng, vượt qua.
Mỗi đêm, tôi đều nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những ngôi sao và tính toán xem khi nào mình có thể ch*ết.
Chỉ cần nuôi em gái học xong đại học, chỉ cần em có thể hoàn thành con đường học vấn, tôi sẽ đi ch*ết.
Sống sót với tôi còn ý nghĩa gì nữa?
You cannot copy content of this page
Bình luận