Bỗng nhiên, ta nghe thấy Nguyệt phi nhắc đến tên mình.
“Tối qua Thanh Lộ hầu hạ có tốt không?”
Ánh mắt hoàng đế không chút cảm xúc lướt qua ta: “Cũng là người biết thời biết thế.”
Nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc phong thưởng.
Đây là điều chúng ta đã bàn bạc từ tối qua.
Chỉ khi ta ở lại bên cạnh Nguyệt phi, mới có thể tìm ra giải dược của Thực cốt.
Nhưng ngay khi hoàng đế vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt ta bỗng nhẹ nhàng vặn vẹo.
12.
Cùng lúc đó, trong đầu ta xuất hiện cơn đau nhói.
Ta khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía hoàng đế.
Sắc đỏ trên môi hắn càng thêm nhợt nhạt.
Ngay lúc ấy, ta lại nghe thấy giọng nói của Nguyệt phi vang lên: “Tối qua Thanh Lộ hầu hạ có tốt không?”
Ta và hoàng đế, lại quay trở về thời điểm trả lời câu hỏi của Nguyệt phi!
Câu trả lời của hoàng đế, tất nhiên vẫn giống như lần đầu.
Không gian lại một lần nữa méo mó.
Cứ như thế lặp đi lặp lại bốn – năm lần, Nguyệt phi vẫn không thể nhận được đáp án như mong muốn.
Nhưng may thay, nàng ta đã dừng lại.
Có lẽ việc không ngừng quay ngược cũng khiến nàng ta mệt mỏi chăng.
Khi ta tiễn hoàng đế ra ngoài, trên gương mặt hắn gần như chẳng còn chút huyết sắc nào.
Bóng dáng gầy gò, héo hon của hắn, trong cơn gió lạnh càng thêm thê lương.
Ta và Nguyệt phi đứng ở cổng cung.
Đột nhiên, nàng ta khẽ thở dài: “Thanh Lộ, đời này ngươi đã từng yêu ai chưa?”
Bóng dáng gầy yếu ấy dường như vẫn hiện hữu trước mắt.
Ta cúi đầu, bất chợt nhớ ra, ta chỉ biết hắn là đế vương của hoàng thành này, nhưng chưa từng biết qua danh tính của hắn.
Ta vừa định trả lời, thì nhận ra nét mặt khác thường của Nguyệt phi, trong mắt nàng ta dường như lóe lên một sự khao khát đáng sợ.
Lần trước, khi ta ở Yết Đình nhìn thấy người lén lút nghe trộm kia, ánh mắt vô tình liếc qua cũng giống hệt ánh mắt của nàng ta lúc này.
Nguyệt phi căn bản không phải tùy tiện hỏi!
Nàng ta đang thu thập cốt truyện!
Ta lập tức cúi đầu thật sâu.
“Nô tỳ từ nhỏ đã vào cung, điều quan trọng nhất chính là hầu hạ chủ tử. Đâu dám vọng tưởng đến tình yêu?”
“Vậy sao?”
Nguyệt phi quay người, bước vào trong cung.
Một tiếng thở dài thật khẽ, theo gió bấc bay vào tai ta.
“Chẳng lẽ, hắn cũng nghĩ như vậy sao?”
13.
Rất nhanh, ta đã biết “hắn” mà Nguyệt phi nhắc đến là ai.
Hôm ấy, ta đang hầu hạ Nguyệt phi chải tóc.
Bởi vì được hoàng đế sủng ái, Nguyệt phi đã thăng chức cho ta thành cung nữ thân cận của nàng ta.
Ta cài một chiếc trâm bộ dao vào búi tóc, nhìn dung nhan kiều diễm trong gương đồng, cuối cùng mở lời: “Nương nương, nô tỳ luôn có một thắc mắc.”
“Tại sao, người mãi không chịu thị tẩm?”
Nguyệt phi cười duyên dáng: “Tất nhiên là để chinh phục ca ca thị vệ của ta rồi.”
Xem kìa, đây chính là sự kiêu ngạo của người chơi.
Nàng ta biết rõ ta là người của hoàng đế.
Vậy mà vẫn yên tâm thản nhiên nói với ta rằng, trong lòng có người khác.
Ngay khoảnh khắc đó, không gian đột nhiên vặn vẹo, Nguyệt phi bận dán hoa hoàng lên trán, còn ta thì khẽ xoa thái dương mà không để lộ sơ hở.
Chỉ là không biết, vị đế vương đang ở Dưỡng Tâm điện có bị ảnh hưởng không?
Quả nhiên, hắn đã biết.
Đêm đó, hoàng đế lại đến Khải Tường cung như thường lệ, theo ý Nguyệt phi, gọi ta đến hầu hạ.
Vừa bước vào tẩm điện, việc đầu tiên ta làm là kể lại toàn bộ những gì Nguyệt phi đã nói ban ngày.
“Nguyệt phi nói, vị thị vệ kia là nhân vật chỉ khi lên đến cấp bậc Quý phi mới có thể gặp được.”
“Vì vậy ngươi phải mau chóng thăng cấp cho nàng lên Quý… Ưm…”
Ta chưa kịp nói hết câu, đã bị hoàng đế nhét một thứ vào miệng.
“Ăn đi, hôm nay Ngự Thiện phòng mới làm bánh theo mùa. Biết ngươi ở đây chắc chắn chẳng được ăn.”
Ta tức tối lườm hắn một cái.
“Đang lúc nguy cấp như thế mà chỉ biết ăn. Ta chẳng phải đang muốn kéo ngươi thoát khỏi sự xâm thực của Thực cốt sao.”
You cannot copy content of this page
Bình luận