Chương 5:
09/06/2024
Chương 1:
09/06/2024
Chương 2:
09/06/2024
Chương 3:
09/06/2024
Chương 4:
09/06/2024
Chương 6:
09/06/2024
Chương 7:
09/06/2024
Chương 8:
09/06/2024
Chương 9:
09/06/2024
Chương 10:
09/06/2024
Chương 11:
09/06/2024
Chương 12:
09/06/2024
Chương 13:
09/06/2024
Chương 14:
09/06/2024
Chương 15:
09/06/2024
Chương 16:
09/06/2024
Chương 17:
09/06/2024
Chương 18:
09/06/2024
Chương 19:
09/06/2024
Tôi lắc đầu.
“Thằng bé mới mười mấy tuổi, lại học theo những thứ không lành mạnh trên mạng, muốn ăn trộm tro cốt của chị gái mình để bán cho gia đình có con trai đã chết để làm “Minh Hôn”!”
“Cháu nói xem, đó là sự thiếu đạo đức đến mức nào.”
“Ai ngờ, nó đi quanh quẩn hai vòng ở nghĩa trang cũng không tìm thấy mộ chị gái, trên đường về nhà thì bị một tài xế say rượu tốc độ cao tông phải.”
“Gãy cả hai chân, hình như là đầu bị chấn thương nặng, tỉnh dậy thì đã thành ngớ ngẩn, chỉ biết cười ngây ngô, nước dãi chảy dài.”
“Ôi chao.”
Bà Thái vỗ vỗ tay tôi.
“Ngốc đến mức không thể tự chăm sóc bản thân nữa, vài người hàng xóm già cỗi này đi thăm một lần, cả nhà đầy mùi phân, mẹ Ôn Ôn chỉ ngồi bên cạnh khóc.”
“Nghe nói tài xế say rượu đó cũng là một chàng trai không có tiền, cha mẹ đã mất, cũng chưa lập gia đình, thái độ xin lỗi rất chân thành, chỉ là không có một xu bồi thường nào.”
Tôi không thể nói gì, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
May quá.
May là khi xưa tôi đã tự trả tiền để đặt tên cho mộ phần của cô ấy, vì giận dữ, tôi đã không nói cho bố mẹ cô ấy biết mộ phần của Ôn Ôn ở đâu.
Nếu như lúc đó mềm lòng nói ra, có lẽ Ôn Ôn còn không giữ được một ít tro cốt nào.
Quá dã man.
Ba ngày trước kỳ thi đại học, Chu Dã tới gửi tôi tài liệu và vô tình gặp bố tôi.
“Chào chú ạ.”
Chu Dã không có dáng vẻ buông thả thường ngày, mà chào hỏi lễ phép.
“Cháu là Chu Dã, bạn cùng bàn của Chiêu Chiêu.”
Nhưng bố tôi lại nhìn chăm chú vào cậu ấy.
Đến mức Chu Dã cảm thấy khó chịu.
Tôi cũng không thể nhìn thêm được nữa, vội vàng tiến lên.
“Bố, bố làm bạn ấy sợ rồi kìa.”
Lúc này bố tôi mới hoàn hồn lại, vừa nhiệt tình mời Chu Dã vào nhà, vừa thì thầm.
“Giống, giống quá…”
“Cái gì giống quá?”
Bố tôi kéo tôi qua một bên.
“Cái mộ cổ ấy, mộ tướng quân được khai quật ở khu phố bên cạnh, bố đã cho con xem bức hình phục dựng 3D của chủ mộ rồi mà?”
“Sao lại giống thằng nhóc này quá?”
Tôi hơi buồn cười.
Làm sao mà không giống, dự án mà mấy ông già kia nghiên cứu mấy tháng trời chính là mộ phần kiếp trước của cậu ấy mà.
“Thật ạ?”
Tôi cố nén cười, nhún vai.
“Có lẽ là có duyên.”
Kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ.
Tôi thi đậu, Chu Dã cũng vậy.
Hơn một năm cố gắng không uổng phí, đến lúc thi đợt một, Chu Dã đã tiến bộ đến vị trí thứ bảy trong lớp.
Ngày sau kỳ thi đại học là sinh nhật của Chu Dã.
Nửa đêm, tranh thủ lúc bố tôi ngủ say, tôi lén ra ngoài, đến nhà Chu Dã.
Cậu ấy sống một mình.
Theo lời cậu ấy nói, bố giàu có và mẹ lăng nhăng của cậu ấy sống cuộc sống riêng của họ, và cậu ấy cũng vậy.
“Cốc cốc.”
Vừa gõ cửa hai tiếng, cửa đột nhiên mở ra.
Bên trong tối om, không bật đèn.
Nhưng có người kéo tôi vào.
Lưng dựa vào cửa, hơi lạnh, tôi vô thức co người lại, thì bị người ta bắt lấy cằm.
Chu Dã hôn tôi, có một mùi rượu nhẹ.
Phòng tối đen, càng làm nổi bật tiếng đập trái tim của hai đứa.
Khi tôi gần như không thể thở được nữa, Chu Dã mới buông tôi ra.
Tôi kéo góc áo cậu ấy, hầu như không đứng vững.
“Cậu uống rượu à?”
“Ừ.”
“Có chuyện không vui à?”
“Không.”
Cậu ấy trả lời một cách ngắn gọn, sau đó lại ôm chặt lấy tôi.
“Cuối cùng cũng được giải phóng rồi.”
Hằng ngày học từ vựng, làm bài tập toán, quả thực làm tôi suýt nữa thì chết mất rồi.
Cậu ấy bật đèn, sau đó tiện tay nới lỏng cổ áo, tôi mới phát hiện trong tay cậu ấy còn cầm một lon nước đã uống cạn.
Chu Dã kéo tôi ngồi xuống sofa, trên bàn trà đầy rượu và đồ ăn nhẹ.
Chỉ không thấy bánh sinh nhật mà thôi.
Tôi thấy hơi tiếc nuối.
“Sinh nhật của cậu không có bánh sinh nhật sao?”
Cũng không có ai bên cạnh.
Chu Dã lấy một hộp sữa chua uống, hút ống hút lắc đầu.
“Không thích ăn.”
“Nó quá ngấy.”
“Thật sao?”
Tôi mở cửa, lấy bánh sinh nhật và quà tặng đã giấu ở ngoài cửa vào.
“Vậy thì bánh này cứ vứt đi thôi…”
“Đừng vứt.”
Giọng Chu Dã khựng lại một chút.
“Quá lãng phí, ăn một vài miếng vậy.”
You cannot copy content of this page
Bình luận