Chương 5:
09/06/2024
Chương 1:
09/06/2024
Chương 2:
09/06/2024
Chương 3:
09/06/2024
Chương 4:
09/06/2024
Chương 6:
09/06/2024
Chương 7:
09/06/2024
Chương 8:
09/06/2024
Chương 9:
09/06/2024
Chương 10:
09/06/2024
Chương 11:
09/06/2024
Chương 12:
09/06/2024
Chương 13:
09/06/2024
Chương 14:
09/06/2024
Chương 15:
09/06/2024
Chương 16:
09/06/2024
Chương 17:
09/06/2024
Chương 18:
09/06/2024
Chương 19:
09/06/2024
Tôi thấy Ôn Ôn.
Cô ấy nằm đó, gầy gò bé nhỏ, khuôn mặt còn trắng hơn cả bức tường phía sau.
Nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với tôi.
Tôi bước đi cứng nhắc, nắm lấy tay cô ấy.
“Ôn Ôn…”
Tôi muốn gọi cô ấy, nhưng không thể phát ra tiếng nào.
Nhưng tôi biết, cô ấy không còn nhiều thời gian.
Tôi nắm tay cô ấy.
“Tớ không thích Quý Thời, tớ đã có người mình thích rồi.”
“Và tớ cũng sẽ không bao giờ thích cùng một người con trai với cậu.”
“Mãi mãi không bao giờ.”
Ôn Ôn giật mình, sau đó cười.
Cô ấy khó khăn mở miệng.
“Làm tớ khóc cả buổi chiều… Tớ không buồn vì anh ấy thích cậu. Nếu tớ là con trai, thì tớ cũng sẽ thích Chiêu Chiêu.”
“Là tớ tưởng rằng… mình đã làm phiền hai người, khiến cậu từ chối người mà mình cũng thích vì tớ…”
Tôi không kìm được nước mắt.
Phía sau, mẹ Ôn Ôn không hề tiến lên.
Tôi nắm chặt tay cô ấy.
“Ôn Ôn, cậu còn ước nguyện gì không?”
Cô ấy lắc đầu.
Ánh mắt nhẹ nhàng quét qua mẹ Ôn Ôn phía sau tôi, thậm chí không dừng lại.
Cuối cùng, dừng lại trên người Chu Dã.
Cô ấy nhìn Chu Dã một lúc, sau đó cười.
Cô ấy không còn sức để nói thêm.
Nhưng, tôi hiểu ánh mắt của cô ấy.
Cô ấy đang hỏi tôi, là anh ấy phải không?
Người Chiêu Chiêu thích, là anh ấy nhỉ?
Trông có vẻ không tệ, tôi đồng ý.
Cô ấy nắm tay tôi, sức rất nhẹ, run rẩy.
“Nhắn với họ… đừng khắc cái tên đó lên bia mộ, tớ đã tự đặt cho mình một cái tên, là… Ôn Toàn…”
Toàn, có nghĩa là mỹ ngọc.
Cô ấy là Ôn Toàn.
Là viên ngọc thuần khiết, không tì vết thuộc về riêng cô ấy.
Không phải là sự tồn tại chỉ để kêu gọi em trai.
Tôi khóc nói được.
“Trên bia mộ, tớ nhất định sẽ khắc tên Ôn Toàn…”
Ôn Ôn không trả lời tôi nữa.
Tay cô ấy rơi khỏi lòng bàn tay tôi.
Nhẹ nhàng rơi xuống ga trải giường, không còn tiếng động nữa.
Tôi nghẹn ngào, nghe thấy tiếng mẹ Ôn Ôn phía sau hơi nức nở, bà ta khóc nói rằng mình không còn con gái nữa, lại trách Ôn Ôn trước khi đi không nói một lời với mình.
Giả tạo và kinh tởm.
Ôn Ôn không có tang lễ.
Gia đình chọn cho cô ấy mảnh đất mộ rẻ nhất, và trên bia mộ cũng kiên quyết không đồng ý thay đổi tên, cho đến khi tôi đề xuất, tiền mua mảnh đất và khắc bia mộ, tất cả do tôi chi trả.
Mẹ Ôn Ôn tính toán một chút rồi đồng ý.
Tiền là tôi xin bố tôi trước mấy năm tiền tiêu vặt, tôi mua một mảnh đất mộ có cảnh đẹp hơn, khắc tên “Ôn Toàn” lên bia mộ.
Rõ ràng, rõ ràng đã hoàn thành điều cô ấy nhờ.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy đau khổ không thôi.
Cô gái lúc cười sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh, ánh mắt sáng như nai con kia, cô gái gầy gò bé nhỏ nhưng khi gặp gỡ kẻ say rượu lại run rẩy mở rộng hai tay chắn trước mặt tôi.
Giờ đã trở thành một nắm tro, một tấm bia mộ, không còn hơi ấm nữa.
Trên đường từ nghĩa trang trở về, Chu Dã luôn ở bên cạnh tôi.
Đoạn đường đi rất gập ghềnh, xe buýt cả rung lắc liên tục, không biết từ khi nào đầu tôi tựa vào vai Chu Dã.
Tôi hỏi nhỏ.
“Chu Dã, cậu nói xem, những người đã qua đời có còn gặp lại nhau không?”
“Chắc chắn rồi.”
Chu Dã nói.
“Mọi người sẽ gặp lại nhau. Nhìn xem, giống như ngôi mộ hàng ngàn năm bị chôn vùi, cũng sẽ hiện hình vì mong muốn gặp lại.”
Tôi nhắm mắt, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ôn Toàn.
Nhiều năm sau nữa, chúng ta có còn gặp lại không?
Chắc chắn sẽ lại trở thành bạn bè mà, kiểu bạn thân nhất đó.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là “con nhà người ta” trong miệng của hàng xóm láng giềng.
Tôi ngoan ngoãn, cố gắng và cũng có thành tích xuất sắc, gần như không làm gì phạm pháp.
Nhưng sau khi Ôn Ôn được chôn cất, vào buổi sáng ngày khai giảng, tôi đã tìm đến gõ cửa lớp 5.
“Quý Thời.”
Anh ta để sách xuống và đi ra.
Nhưng ngay tại cửa lớp, tôi đã tát anh ta hai cái tát trước mặt mọi người.
Tiếng tát rất vang.
Trước mặt giáo viên chủ nhiệm của họ.
“Ôn Ôn đã ch.ết, anh hài lòng chưa?”
“Quý Thời, Ôn Ôn từng thích anh, đó là sai lầm lớn nhất trong đời cô ấy.”
Sau đó, tôi quay lưng đi.
Vì hai cái tát đó, tôi bị gọi vào phòng làm việc và bị mắng một trận dài.
You cannot copy content of this page
Bình luận