Danh sách chương

21.

Học kỳ hai bắt đầu, toàn bộ hoạt động giải trí của khối 12 đều bị dừng lại.

Không khí ôn thi trong lớp trở nên nặng nề, căng như dây đàn.

Ai cũng giống như chiến sĩ chuẩn bị ra trận, nghiêm túc và dè chừng từng phút một.

Ngay cả mấy người bạn thân hay lắm chuyện của Hạ Chi cũng chẳng còn tâm trí đùa giỡn với tôi nữa.

Chỉ có Tống Diễm là vẫn không đổi vẫn bám người như cũ.

Trong những kỳ nghỉ ngắn ngủi của năm cuối cấp, cậu ấy hẹn tôi ở mấy nơi yên tĩnh như quán cà phê nhỏ hoặc thư viện gần trường.

Tôi làm bài tập, còn cậu thì cầm bút vẽ linh tinh mấy hình người nhỏ nhắn bên cạnh.

Cuối buổi, luôn là mấy tờ hình vẽ ấy được gấp gọn, đặt vào tay tôi.

Quấn quýt, nhưng vẫn biết chừng mực.

Dưới áp lực khủng khiếp, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đến ngày thi cuối cùng của kỳ thi đại học.

Trời đổ mưa nhẹ.

Tống Diễm che ô, đi trước tôi vài bước, bước chân nhanh như gió.

Đi được một đoạn, cậu ấy bỗng dừng lại, gập ô lại, không nói gì.

Tôi bước nhanh lên, giơ ô lên cao che cho cậu ấy.

“Mưa sẽ làm cậu cảm đấy.”

Tôi dịu giọng dỗ dành: “Đừng giận nữa mà, cậu bạn kia chỉ hỏi tôi mấy câu đề thi thôi.”

Tống Diễm mặt vẫn lạnh, nhận lấy ô từ tay tôi rồi nắm lấy tay tôi, kéo đi thẳng về phía trước.

Chúng tôi rẽ vào một tiệm xăm nằm ở góc phố.

Trong tiệm không có ai ngoài một người đàn ông có râu quai nón rậm rạp.

“Tên râu rậm kia là chủ tiệm,” Tống Diễm vừa cởi áo khoác vừa giới thiệu.

Người đàn ông kia dường như đã biết trước chúng tôi sẽ đến, chỉ nhẹ gật đầu với tôi như một lời chào.

Tôi liếc nhìn một vòng quanh cửa tiệm, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tống Diễm, có chút chần chừ.

“Cậu… định xăm thật à?”

Tống Diễm ngồi dựa lên ghế sofa da, tay cầm quyển sổ mẫu hình xăm, vẻ mặt vẫn có chút u ám.

Cậu nghiêng mắt liếc tôi: “Không lẽ dẫn cậu đến đây ăn cơm?”

Tôi: “…”

Sau một hồi phản đối kịch liệt, cuối cùng Tống Diễm cũng từ bỏ ý định xăm tên tôi.

Thay vào đó là dòng chữ “γλυκόφιλος” tiếng Hy Lạp, nghĩa là “thích ngọt”.

Xăm ở mặt trong cổ tay trái.

Khi râu rậm bắt đầu sát trùng vùng da chuẩn bị xăm, Tống Diễm dùng tay kia vòng lấy eo tôi, mặt vùi vào bụng tôi, rầm rì như mèo con.

Không dám nhìn.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ấy, dỗ dành: “Không sao đâu… sẽ ổn mà.”

Cậu học việc đứng bên cạnh, có vẻ hơi ngơ ngác.

“Anh Diễm, lần trước anh tới còn chẳng hề—”

“Khụ khụ!”

Râu rậm ho khan hai tiếng, ngắt lời cậu ta.

Rồi liếc mắt ra hiệu: “Lên lầu lấy màu với tôi.”

Trong tiệm chỉ còn lại tôi và Tống Diễm.

Tôi chớp mắt vài cái, vẫn còn chưa hiểu gì thì eo đã bị siết chặt hơn.

“Hạ Đường… nếu đau quá thì phải làm sao…”

Âm cuối của cậu ấy run run.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng kim bạc trên bàn xăm ánh lên lạnh buốt.

Tôi thấy ngực hơi nghèn nghẹn.

Chắc là đau lắm…

Tôi siết chặt tay, lấy trong túi ra một viên kẹo sữa, nhẹ nhàng bóc vỏ, đưa đến miệng cậu ấy.

“Ăn kẹo nhé. Tôi mang theo rất nhiều.”

“Nếu đau quá, tôi cho cậu thêm một viên nữa.”

Tống Diễm ngậm viên kẹo, nghiêng đầu ôm chặt lấy tôi, dụi dụi như con thú nhỏ tìm chỗ an toàn.

Trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ.

“Nếu đau quá… tôi có thể cắn cậu không?”

Tôi: “…Cậu có thể cắn chính mình.”

22.

Tiệc cảm ơn thầy cô hôm đó.

Phòng tiệc riêng trong nhà hàng náo nhiệt ồn ào, ai nấy đều ríu rít chuyện trò.

Tôi ngồi trong góc phòng.

Kỳ thi đại học giống như một bức tường lửa — vượt qua rồi, ai cũng có cơ hội tái sinh từ tro tàn.

Nửa tháng không gặp, cả lớp như thay da đổi thịt.

Tóc nhuộm đủ màu, quần áo thời thượng, gương mặt ai cũng rạng rỡ, như vừa trút được gánh nặng cả đời.

Tôi đi vệ sinh.

Trong phòng kín, tôi nhắn tin xin lỗi Tống Diễm.

Cậu ấy giận vì tôi không chịu ngồi cạnh trong bữa tiệc.

Ở hành lang vắng, cậu ấy cố nén giận, giọng đầy kiềm chế:

“Hạ Đường, cậu vẫn không muốn công khai, lần này lại là lý do gì?”

Tôi im lặng.

Tống Diễm ghét nhất là khi tôi không nói gì.

Vậy nên đồ ăn vừa lên chưa bao lâu, cậu ấy đã đứng dậy bỏ đi, sắc mặt u ám, chẳng thèm giữ thể diện cho ai.

Tống Diễm không trả lời tôi.

Bên ngoài, tiếng bàn tán truyền vào:

“Ê, có thấy Hạ Đường dạo này xinh hẳn ra không?”

“Trang điểm rồi đấy.”

“Sai rồi, cạn kiến thức quá. Đó là sức mạnh của tình yêu! Mấy hôm trước tôi thấy cô ấy đi dạo trung tâm thương mại với Tống Diễm!”

“Thật không đấy? Không nhìn nhầm à?”

“Chắc chắn, còn nắm tay nữa cơ!”

Lời đồn dần xa, tôi đẩy cửa bước ra.

Đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào gương.

Mắt to tròn, trang điểm nhẹ nhàng, hai bên má lấm tấm tàn nhang giờ đã mờ hơn nhiều.

Phút chốc, tôi mới nhận ra mình và Hạ Chi thật sự có vài nét giống nhau.

Sau buổi tiệc, mọi người tụ lại trước cổng nhà hàng, tạm biệt nhau.

Tôi không biết Tống Diễm quay lại từ lúc nào, đứng cuối hàng người.

Tôi ngoái lại nhìn cậu ấy.

Chàng trai cao lớn cúi đầu, khoanh tay, tựa người vào cây cột một mình, lặng lẽ.

Tôi rón rén bước tới.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã có người khác lao đến trước.

Hạ Chi đứng chắn trước mặt Tống Diễm, cằm hất lên đầy tự tin:

“Tống Diễm, cậu đăng ký đại học ở thành phố nào?”

“Cậu học dở lắm, tôi có thể gắng giúp cậu tham khảo một chút.”

Cô nàng vừa ngạo mạn, lại vừa ngượng ngùng đến buồn cười.

Tống Diễm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô hai giây rồi mở miệng, giọng lành lạnh:

“Liên quan quái gì đến cậu?”

Chất ghét bỏ trong lời nói rõ mồn một.

Nét cười trên mặt Hạ Chi cứng đờ.

Cô ta vẫn cố gắng giữ mặt mũi: “Tôi chỉ đang quan tâm đến một học sinh yếu kém thôi, cậu làm gì thái độ như thế.”

Tôi nghiến răng, định quay lại thì có ai đó vỗ nhẹ vai.

“Hạ Đường.”

Tôi quay đầu — là Giang Thiếu Gia.

Tôi cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

Chàng trai trẻ gãi đầu, mặt hơi đỏ:

“Tôi gọi xe rồi… có thể đưa cậu về không?”

Tôi sững người.

Cậu ta nói không nhỏ, xung quanh nghe thấy hết.

Ngay lập tức, một tràng trêu chọc vang lên:

“Oa oa oa, Giang Thiếu Gia cũng biết hành động ghê đó nha~”

“Sao chỉ rủ mỗi Hạ Đường? Bọn này không đủ trình à?”

“Tôi đã thấy nghi rồi, hồi đại hội thể thao là thấy cậu ta lạ lắm rồi!”

Giang Thiếu Gia đỏ bừng: “Trời ơi đừng nói bậy, tôi chỉ tiện đường…”

Tôi còn chưa kịp nói gì, eo đã bất ngờ bị ai đó siết chặt.

Lực đạo quen thuộc khiến tôi rùng mình.

Ngay lập tức, Giang Thiếu Gia đơ mặt.

Tiếng ồn xung quanh cũng lặng như tờ.

Giữa bầu không khí kỳ quặc ấy, Tống Diễm siết tay quanh eo tôi, từng chút một, như đánh dấu chủ quyền.

“Xin lỗi nhé, anh bạn,” cậu ấy cười, nhưng giọng lạnh đến buốt xương, “bạn gái tôi, để tôi tự đưa về.”

Cả đám trợn mắt nhìn nhau, không ai dám thốt tiếng nào.

Trong làn không khí ngột ngạt, Tống Diễm cười khẽ một tiếng.

Cậu giơ tay, búng tay một cái về phía bóng tối.

Tiếng động cơ vang lên như sấm.

Một chiếc Cayenne đen bóng từ xa phóng đến, dừng ngay trước mặt.

Mọi người như vừa tỉnh khỏi mộng.

Ồ lên một lượt.

“Má ơi, tôi biết ngay mà, không thể nhìn nhầm được!”

“Điên rồi! Tống Diễm gọi Hạ Đường là bạn gái! Tôi có đang mơ không thế!”

“Ủa? Không phải cậu ta với Hạ Chi à?”

Giữa đám đông, Hạ Chi đứng lặng người, mặt trắng bệch.

Cuối cùng, giữa ánh mắt sững sờ của cả lớp, Tống Diễm ngang nhiên ôm tôi lên xe.

Trước khi bước lên, tôi ngoái đầu nhìn lại.

Hạ Chi đứng giữa ánh đèn vàng, váy trắng khẽ bay, gương mặt xinh đẹp giờ méo mó đầy ghen ghét.

Mắt cô ta nhìn tôi, như muốn thiêu rụi tất cả.

Hết Chương 10.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page