Danh sách chương

10

Sáng hôm sau, lớp học vẫn còn lấm tấm sương sớm đọng ngoài khung cửa, vài tia nắng yếu ớt rọi qua cửa kính hắt lên mặt bàn tôi những vệt sáng mờ nhạt.

Giang Thiếu Gia bước vào, tay cầm một chai sữa socola, đặt xuống bàn tôi với vẻ mặt trang nghiêm hiếm thấy.

Cậu ta đứng thẳng người, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu nghiêm túc:

“Đa tạ Hạ lão bản hôm qua đã ra tay cứu mạng! Nếu không có viên sôcôla ấy, e là tôi đã gục giữa đường chạy rồi…”

Tôi ngẩng lên, nhìn chai sữa cậu ta mang đến như vật phẩm đền ơn, bất giác bật cười.

Liếc xuống bảng danh sách thi đấu, tôi khẽ nói:

“Không có gì đâu. Hôm nay tới lượt nhảy cao, cố lên nhé.”

Chưa kịp để Giang Thiếu Gia tiếp tục biểu diễn lòng biết ơn quá khích của mình, một giọng nói trầm thấp, mang theo hơi khàn và chút lạnh lùng vang lên sau lưng:

“Làm phiền, tránh đường chút.”

Không cần quay lại, tôi cũng biết là ai.

Tống Diễm.

Cậu ấy sải bước tới, ánh mắt lãnh đạm, tay đút túi, nét mặt chẳng biểu lộ gì.

Giang Thiếu Gia bị đẩy nhẹ sang một bên, lảo đảo suýt làm đổ cả chai sữa mới đặt xuống.

“Tui còn chưa cảm ơn xong mà…” Cậu ta lẩm bẩm như mèo con bị gạt qua một bên.

Tống Diễm bước ngang qua chỗ tôi, thoáng dừng lại một nhịp rất khẽ.

Tôi ngẩng đầu lên đúng lúc ánh mắt hai đứa chạm nhau.

Cậu ấy không nói gì, nhưng đôi mắt đen nhánh ấy lại như chứa một điều gì đó không thể gọi tên lạnh lùng, khó đoán, xen lẫn chút bực bội chưa nguôi.

Rồi chẳng để tôi nhìn kỹ hơn, Tống Diễm đã quay mặt đi, bước thẳng về phía cuối lớp.

11

Buổi tối hôm đó, mẹ tôi đang nằm dài trên sofa, mặt đắp mặt nạ dưỡng da, tay cầm điều khiển tivi bấm loạn.

“Mày gọi cho Tiểu Chỉ đi, hỏi nó bao giờ về.”

Giọng bà lười nhác, pha chút khó chịu.

“Biết rồi.”

Tôi trả lời, đặt bát đũa vào bồn rửa, lau khô tay rồi lấy điện thoại.

Hạ Chỉ bảo tối nay có tiệc lớp sau ngày hội thao. Đã nói sẽ về sớm, nhưng giờ cũng đã hơn chín giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng.

Tôi bấm số, chưa reo được ba tiếng đã có người bắt máy.

Tạp âm ở đầu dây bên kia ồn ào như trong quán bar, tiếng nhạc rộn ràng trộn lẫn tiếng người nói cười.

“Mẹ hỏi khi nào về.” Tôi nói ngắn gọn.

“Chút nữa em về.” Hạ Chỉ hạ giọng, có vẻ mất kiên nhẫn: “Không có việc gì thì đừng gọi nữa.”

Rồi ngay sau đó, một giọng con trai vang lên bên kia điện thoại:

“Diễm Ca, uống rượu giao bôi với em gái này nữa không đây!”

Hạ Chỉ phá lên cười, giọng nũng nịu:

“Cái tên thối như anh, ai thèm uống với!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cuộc gọi đã bị dập.

Tay tôi siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen.

“Diễm ca”… Là Tống Diễm sao?

Sáng hôm sau, vừa bước vào hành lang lớp học đã nghe tiếng xì xào nổi lên như ong vỡ tổ.

“Biết chưa, hôm qua Tống Diễm đánh nhau đấy. Sáng sớm nay bị chủ nhiệm gọi lên phòng.”

“Vì hoa khôi khối 11 đúng không?”

“Thằng đó đúng là tra nam điển hình, thấy gái xinh là không chừa.”

Giọng nói đanh lại, xen giữa là tiếng bật cười chua chát. Tôi không cần nhìn cũng biết là của Hạ Chỉ.

“Gái đẹp toàn bị heo ủi, không hiểu sao chị tao lại đâm đầu vào hắn nữa.”

“Yên tâm, chị mày đâu có phải hoa khôi, Tống Diễm còn lâu mới thèm liếc mắt.”

Từng lời từng chữ chát chúa rơi thẳng vào tai tôi, như kim găm. Bầu không khí trong lớp rõ ràng đã đổi khác. Mọi ánh mắt nhìn tôi đều mang theo vẻ ám muội, nửa thương hại, nửa chế giễu.

Giờ ra chơi buổi trưa, tôi ôm đống bài tập đến phòng giáo viên.

Vừa tới cửa, đã thấy một cô gái tóc dài, xinh đẹp đang đứng đó đôi mắt sưng đỏ, tay cầm hộp bánh quy, dáng vẻ vừa chờ đợi vừa lo lắng.

Không khó để đoán có lẽ chính là “hoa khôi khối 11” kia.

Tôi lặng lẽ nghiêng người đi vào trong.

Trong phòng vẫn chưa có giáo viên, nhưng Tống Diễm thì đang đứng dựa vào tường.

Cậu ta mặc áo khoác đen, khóa kéo lên tận cổ, không hề đeo phù hiệu học sinh, lười nhác nhét tay trong túi quần. Dưới ánh sáng trắng nhạt, gương mặt lạnh lùng và sắc nét đến mức xa cách.

Miếng băng cá nhân dán lệch trên vết xước ở chân mày, cổ tay áo kéo lên hờ hững để lộ hình xăm bông hồng đen mờ mờ.

Phong thái ấy, vừa ngang tàng vừa bất cần, như chẳng có gì buộc chân nổi.

Thấy tôi, cậu ta khẽ nhướng mày rồi rời khỏi chỗ dựa, tiến đến gần.

“Tối qua sao không ra bán hàng?” Giọng cậu khàn khàn, lạnh lạnh, vẫn là cái kiểu thờ ơ quen thuộc.

Tôi không trả lời ngay, chỉ đặt đống bài lên bàn giáo viên, nhìn thẳng vào cậu ta.

“Không bán nữa. Từ giờ nghỉ rồi.”

Tống Diễm cau mày. “Vì sao?”

Tôi nhún vai: “Không vì sao cả.”

Cậu ta bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy là sự tức giận kiềm nén:

“Hạ Đường, cậu còn có thể lạnh lùng hơn với tôi được nữa không?”

Tôi xoay người, định rời đi.

Nhưng cậu ta bước tới, cánh tay như định chặn lại.

“Anh Tống…” Một giọng nữ mềm như nước cất lên, kéo lấy tay áo cậu.

Là cô gái lúc nãy. Hộp bánh quy vẫn cầm trên tay, ánh mắt đỏ hoe nhìn cậu ta đầy mong chờ.

Bước chân Tống Diễm khựng lại. Cậu cúi đầu nhìn cô gái kia, trán khẽ nhăn.

Tôi không đợi thêm, lách người đi thật nhanh.

Vừa rẽ qua hành lang, phía sau đã vọng lại tiếng cậu ta gằn giọng đầy khó chịu:

“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi đánh nhau là vì tụi kia gây chuyện trước, không phải vì thích cô đâu! Bánh quy cũng không cần!”

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page