Ông ta nói một tràng như bắn súng liên thanh, tôi chỉ nghe hiểu được một chữ “Lý Huyền”.
Tôi vội vàng tiếp lời: “Lý Huyền ấy à, tôi biết.”
Đúng là một thiết lập đầy khí chất trẻ trâu.
Nói vậy thì, hình dáng hiện tại của anh là đọc ý thức của tôi mà biến thành?
Bảo sao lại hợp gu thẩm mỹ của tôi đến vậy.
Tôi bỗng hiểu ra vì sao Trần Phù lại khen anh đẹp — một gương mặt được thiết kế riêng theo gu thẩm mỹ của bạn, sao có thể không thấy đẹp được chứ?
Đang mải mê chìm đắm trong cảm khái, không nhận ra gương mặt người đàn ông trước mắt bỗng chốc tái nhợt.
“Cô đã gặp nó rồi?”
Tôi đáp rất đương nhiên: “Đúng vậy.”
Anh ấy còn rất tốt nữa.
Gương mặt người đàn ông lại càng trắng bệch hơn.
Ông ta run rẩy đưa xấp tài liệu cho tôi, nhưng tôi chẳng có kiên nhẫn để xem từng trang.
Vì vậy tôi hỏi thẳng: “Vậy rốt cuộc, tôi phải làm gì mới tính là hoàn thành ủy thác?”
“Cái đó thì…” Ông ta ấp úng: “chỉ cần dọn sạch hết ‘những thứ’ trong căn biệt thự là được.”
Nói trắng ra vẫn là quét dọn, chuyện này tôi thạo lắm.
Tôi lập tức cam đoan: “Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt tôn kính khó hiểu: “Chúc cô may mắn.”
16.
Tiễn người đàn ông rời đi, tôi đóng cửa lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Dựa trên những thông tin hiện có, điều kiện để vượt qua trò chơi này có lẽ có hai.
Thứ nhất, độ thiện cảm của Lý Huyền phải đạt tiêu chuẩn.
Thứ hai, căn nhà phải được sửa chữa hoàn chỉnh.
Để hoàn thành trong thời gian ngắn, dường như đều không phải việc dễ dàng.
Tôi chuyển ánh mắt về phía Lý Huyền.
Không biết anh lấy từ đâu ra một quả táo, đang từ tốn gọt vỏ cho tôi.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh quay đầu lại, khẽ mỉm cười: “Sao vậy?”
Giọng nói của anh hôm nay càng thêm trầm thấp dễ nghe.
Tôi không khỏi cảm thấy đau đầu.
Tôi vốn không giỏi chuyện yêu đương, chính xác hơn là từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương bao giờ.
Tình trạng hiện tại cũng không thể thoát ra ngoài tìm hướng dẫn.
Tuy nhiên, nhìn thái độ của Lý Huyền với tôi lúc này, hẳn là anh không có ác cảm gì, chỉ là không biết độ thiện cảm đã đạt tới mức nào.
Tôi nghĩ nghĩ, rồi mở miệng hỏi: “Anh có thể hôn tôi một cái không?”
Lý Huyền khựng lại, vành tai lập tức đỏ bừng: “C-cái gì cơ?”
“Hôn tôi một cái đi mà.” Tôi tiến gần lại một chút, nghiêm túc nhìn anh: “không được sao?”
Lý Huyền lập tức ném luôn quả táo đi: “K-không ổn lắm!”
Nói xong câu đó, anh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Xem ra độ thiện cảm vẫn chưa đạt chuẩn.
Tôi thất vọng thở dài.
17.
Chiều hôm đó, tôi chính thức bắt tay vào sửa chữa căn nhà.
Vì khối lượng công việc quá lớn, tôi còn nhờ thêm mấy người bạn cùng phòng hỗ trợ.
Đầu tiên là lắp lại khung cửa sổ bị rơi, sau đó dùng báo cũ che kín cửa kính, rồi đóng thêm mấy tấm ván gỗ.
Kế đến là dọn dẹp tổng thể căn nhà.
Tôi di chuyển toàn bộ thảm, gối ra bên ngoài, rồi dùng nước xà phòng cọ rửa từ tầng dưới lên tầng trên.
Những tấm sàn gỗ vốn dơ bẩn sau khi được kỳ cọ kỹ lưỡng đã lộ ra màu sắc ban đầu.
Chỉ có điều hơi bị phai màu.
Nước sơn đỏ cứ thấm ra, tôi phải cọ rửa nhiều lần, nước mới tạm trong trở lại.
Lý Huyền vẫn đứng gần đó quan sát tôi, trông như muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, tôi không nhịn được nữa: “Đứng đực ra đấy làm gì, lại đây giúp đi chứ!”
Anh “ồ” một tiếng, cuối cùng cũng chịu bước tới, giúp tôi giữ thang.
Tôi đứng trên thang lau chùi bóng đèn cuối cùng, trong lòng vẫn thấy bực bội.
“Lần sau nếu anh sửa nhà thì đừng có mua đèn chùm pha lê nữa được không? Phiền chết đi được.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Tôi lại nói: “Mua cũng được, nhưng phải tự thuê người dọn dẹp, tôi không làm đâu đấy.”
Anh gật đầu: “Được.”
Tôi siết chặt khăn lau trong tay, cẩn thận leo xuống đất.
You cannot copy content of this page
Bình luận