Công Lược Nhầm Mất Rồi!

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Trần Phù từng nói, muốn chinh phục NPC, trước tiên phải chinh phục dạ dày của họ.

 

Tôi chu đáo thế này, chắc chắn NPC sẽ có thêm thiện cảm.

 

Quả nhiên, người trước mắt rất vui vẻ, há to miệng, lộ ra hai hàng răng trắng toát, sau đó hai tay nắm chặt lấy vai tôi, dường như đang biểu đạt lòng biết ơn.

 

Thì ra anh ta là người câm.

 

Tôi chớp mắt, lại nhớ tới lời Trần Phù: “Ngoài Lý Huyền ra, hai nam chính kia không ổn đâu, trong đó có một cậu câm tên Lục Quan Kỳ, rất biết làm bộ đáng thương, tớ không thích lắm.”

 

Tôi chăm chú quan sát người đàn ông tóc dài trước mắt.

 

Xem ra, anh ta chính là Lục Quan Kỳ.

 

Tôi bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên hành động thế nào để tăng độ thiện cảm nhiều nhất.

 

Dù sao cũng là game hẹn hò, cứ thả lưới rộng trước đã.

 

Đúng lúc đó, Lý Huyền bất ngờ quay lại.

 

Cơ thể băng trắng từ từ lết đến bên cạnh tôi, rồi ngước mắt liếc nhìn Lục Quan Kỳ.

 

Nhiệt độ dường như đột ngột hạ xuống vài độ, khiến tôi hắt hơi một cái.

 

Lục Quan Kỳ buông vai tôi ra.

 

Tôi quay đầu nhìn thấy Lý Huyền duỗi hai cái móng đen sì ra, trên đó là một chồng khăn mặt, khăn tắm và đồ dùng vệ sinh cá nhân.

 

Tôi sững sờ: “Cho tôi à?”

 

Anh không trả lời, chỉ thấy cơ thể âm thầm đỏ lên, đống mắt trên người cũng quay cuồng loạn xạ.

 

Tôi nhận lấy đồ, mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé.”

 

Lý Huyền càng đỏ hơn, hai cái móng nhỏ đen sì vặn vẹo vào nhau, giống như đang lo lắng bứt rứt.

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường.

 

“Tối nay có muốn cùng ăn cơm không?” Tôi hỏi: “Tôi nấu ăn cũng khá ngon đó.”

 

Anh gật đầu lia lịa, rồi lại vội vàng bỏ chạy.

 

9.

 

Tuy nói là muốn nấu cơm, nhưng tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị nguyên liệu.

 

Còn khoảng ba tiếng nữa mới đến bữa tối, chắc kịp để đi một chuyến ra thị trấn.

 

Tôi mở bản đồ xem tuyến đường, sau đó khởi động chiếc bán tải trong ga ra.

 

Trò chơi này điều khiển cực kỳ mượt mà, cảm giác không khác gì lái xe thật, tôi bám theo lộ trình, rất nhanh đã lái đến cửa hàng ở điểm đến.

 

Kỳ lạ là, những người trong thị trấn này trông đều vô cảm, ủ rũ buồn bã.

 

Toàn bộ thị trấn chìm trong một bầu không khí u ám, thiếu hẳn sức sống.

 

Có lẽ vì đây chỉ là bối cảnh và NPC không quan trọng nên nhà sản xuất làm hơi qua loa.

 

Tôi bước vào cửa hàng, lấy thẻ thanh toán ra, chào hỏi nhân viên đang sắp xếp kệ hàng: “Xin chào, tôi muốn mua ít đồ.”

 

Nhân viên uể oải liếc tôi một cái, rồi lết chân bước đến: “Muốn mua gì?”

 

“Ở đây bán những gì?” Tôi hỏi ngược lại.

 

Nhân viên ngồi xuống trước tủ kính, đưa cho tôi một bảng danh mục điện tử.

 

Gà trống, máu chó đen, tỏi, muối, gỗ đào, gừng, gạo, gương…

 

Toàn những thứ chả liên quan gì với nhau, giá tiền trên đó làm tôi giật cả mình.

 

“Sao đắt vậy?” Tôi hỏi: “Một con gà trống mà 1000 vàng á?”

 

“Không mua thì thôi.” Nhân viên tỏ vẻ cực kỳ khó chịu: “Dù sao cái thị trấn này cũng sắp tiêu rồi.”

 

“Tại sao?”

 

Nhân viên đó nhìn tôi đầy kỳ lạ, lộ vẻ mặt kiểu “cô ngốc thật đấy”.

 

“Rốt cuộc cô có mua không?”

 

Tôi vội vàng đưa thẻ thanh toán ra: “Mua.”

 

Máu chó đen chắc không ngon gì cho cam, kéo và gương thì nhà tôi đã có rồi.

 

Gỗ đào thì có thể dùng nhóm lửa, tôi vừa thấy trong phòng khách có một cái lò sưởi kiểu cũ.

 

Tôi chọn những món còn lại, bấm thanh toán.

 

“Đem ra xe giúp tôi nhé.”

 

10.

 

Tôi ôm một đống đồ lỉnh kỉnh quay lại chiếc xe bán tải của mình.

 

Độc quyền quả nhiên là cướp bóc, tôi nhìn đống đồ ở ngoài đời thực chưa đến 300 tệ mà ở đây chém giá tận 3000, dù không phải tiền của tôi, vẫn vô thức đau lòng một trận.

 

Nhưng tôi không ngờ, cửa hàng lại bán gà sống.

 

Không sao, tôi có kinh nghiệm sinh tồn ngoài trời, chuyện giết gà chỉ là chuyện nhỏ.

 

Tôi lấy dao trong hộp dụng cụ của xe bán tải ra, nhanh gọn giết gà, vặt lông, chặt thành từng miếng.

 

Quá trình này tốn chút thời gian, đến khi mang đồ quay về nhà thì trời đã hơi tối.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page