Tối hôm đó, Lục Tú nhờ Trình Kiều Kiều mang cho tôi một tuýp thuốc mỡ trị trầy xước.
“Chi Chi này, thuốc này hiệu quả lắm luôn, gần như không để lại sẹo đâu, hàng nhập khẩu từ nước ngoài đấy.”
“Thành thật khai mau, sao tự nhiên cậu ta lại đưa cho cậu thứ này?”
Kệ anh ta nghĩ gì, đồ cho thì tội gì không xài.
Có lẽ là vì hôm đó anh dỗ ngon dỗ ngọt, hoặc cũng có thể vì chuyện thuốc mỡ, mà dạo gần đây tôi cứ hay thất thần nhìn bóng lưng của Lục Tú.
Đã bị Trần Tư Tư bắt gặp mấy lần.
“Lục Tú, vào văn phòng cô, giúp cô sắp xếp tài liệu.” Cô giáo vừa dứt lời.
“Cô ơi, em cũng đi ạ. Em với Lục Tú cùng giúp cô.”
Nói xong, cô ta còn không quên liếc tôi một cái đầy khiêu khích.
Sau đó thì thường xuyên thấy Trần Tư Tư bám lấy Lục Tú như hình với bóng.
Gần như cứ chỗ nào có Lục Tú, là y như rằng có cô ta.
Thậm chí có mấy chuyện là chính miệng Lục Tú chỉ định cô ta làm.
Vết thương của tôi gần như đã lành hẳn.
Trần Tư Tư bắt đầu sai tôi đủ thứ chuyện: lúc thì bảo mang một tờ bảng biểu đi nộp, hóa ra là bảng của tuần trước; lúc thì bảo tôi đi gọi lớp phó thể dục, đến khi tôi gọi rồi thì lại bảo cô ta đâu có nhờ.
Mấy chuyện như vậy lặp lại đến lần thứ ba, tôi quyết định tránh xa cả cô ta lẫn Lục Tú tám mét.
Ngoài giờ học thì gần như tôi cố tình tránh mặt Lục Tú và Trần Tư Tư.
Lớp tôi tổ chức một buổi dã ngoại.
Đi chơi biệt thự miễn phí trong một ngày—là biệt thự nhà Lục Tú.
Lục Tú còn đặc biệt dặn: “Mọi người bắt buộc phải tham gia.”
Lũ bạn trong lớp nghe xong thì phấn khích không để đâu cho hết.
Nào là ăn đồ nướng, ăn vặt, rồi còn chụp hình cùng Trình Kiều Kiều, vui hết biết.
Chỉ là… không hiểu sao, đi đến đâu tôi cũng có cảm giác như có ánh mắt ai đó đang dõi theo mình.
Giữa mùa hè nóng nực, tôi vô thức xoa tay khi nổi da gà.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ: “Không lẽ biệt thự nhà Lục Tú có… ma?”
Xem ra phải cẩn thận một chút mới được.
Sau khi ăn tối xong, trời cũng sụp tối. Cả lớp kéo nhau ra hồ bơi chơi.
Nhìn các bạn nữ mặc đồ bơi quyến rũ, khoe dáng đầy gợi cảm.
Còn các bạn nam thì mặc mỗi quần bơi, vừa cởi ra là nhảy ùm xuống nước.
Có mấy bạn nữ tụm lại bàn tán ai… “to” hơn.
“Tớ thấy lớp phó thể dục to phết đấy.”
“Ái chà, sao chưa thấy lớp trưởng nhỉ? Muốn xem thử lớp trưởng có to không…”
Tôi bị mấy lời “mãnh thú” sau lưng dọa hết hồn. Giới trẻ giờ cởi mở vậy luôn à?
Trình Kiều Kiều thay xong đồ bơi rồi đi ra.
“Chi Chi, cậu chơi một mình nha, tớ đi bơi một lát.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Vừa đi dạo, vừa cảm thán nhà Lục Tú đúng là giàu thật, tôi chậm rãi rảo bước ra sảnh.
Đi đến sảnh thì lớp phó thể dục, Phương Lợi, đuổi kịp tôi.
Vì vừa xuống hồ nên quần bơi của cậu ấy vẫn còn ướt sũng. Tự dưng nhớ tới mấy lời ban nãy mấy bạn nữ bàn tán, tôi vô thức liếc nhìn xuống một cái… đúng là “to” thật.
Phương Lợi gãi đầu, hơi ngượng ngùng.
“Chung Chi Chi này, thật ra tớ có chuyện muốn nói với cậu…”
Tôi giơ tay làm dấu “suỵt”, cắt ngang cậu ta: “Không cần nói đâu, tôi thấy cậu với Trần Tư Tư hợp nhau hơn đấy. Cậu không thấy vậy sao?”
Phương Lợi bị tôi vạch trần suy nghĩ thì cười ngượng ngùng, nói một câu “xin lỗi” rồi bỏ chạy luôn.
Tôi nhìn theo mà lắc đầu, rõ ràng là thích Trần Tư Tư, mà cứ phải chạy đến trước mặt tôi làm gì.
Đúng là điển hình của kiểu “trong lòng có người, nhưng vẫn muốn thả thính lung tung”.
Chọc cho Trần Tư Tư thêm bực mình, tôi thấy tâm trạng tốt hẳn, liền đi thẳng ra vườn.
Nhưng càng đi, sau lưng tôi càng lạnh toát. Nghĩ tới chuyện ánh nhìn hồi nãy, tôi bắt đầu thấy sợ.
Bước chân càng lúc càng nhanh, và rồi… thật sự có tiếng bước chân đằng sau.
Tôi hoảng quá liền chạy.
Vừa tới gần vườn thì bị ai đó kéo lại từ phía sau.
Tôi sợ quá hét lên, nhưng liền bị bịt miệng, ép sát vào tường.
Nhìn thấy người trước mặt là Lục Tú, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh làm em sợ đến thế sao? Vừa nãy thấy em với Phương Lợi nói chuyện còn cười tít mắt đấy thôi.”
Giọng anh không hề vui vẻ gì—quá đạt vai “vua mỉa mai”.
Tôi sững người: “Anh mà cũng nói dài vậy á? Ngoài lúc cần thiết ra, tôi chưa từng nghe anh nói câu nào dài vậy đâu.”
Lục Tú nhíu mày, im lặng không nói một lời.
Anh nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.
Sau đó thấy tôi không theo kịp, anh bế thẳng tôi lên rồi đi tiếp.
Anh ấy đưa tôi vào phòng, rồi khóa trái cửa lại.
Ánh mắt anh nhìn tôi lạnh đến mức như thể có thể g.i.ế.c người chỉ bằng ánh nhìn ấy.
Nhìn bộ dạng đó của anh, trong lòng tôi không khỏi run sợ.
Tôi từ từ lùi lại, run rẩy hỏi:
“Lục Tú… hôn… hôn một cái nhé?”
You cannot copy content of this page
Bình luận