“Có đó không? Cho hôn cái.”
Chỉ vì muốn trêu đùa bạn cùng phòng, tôi gửi tin nhắn nhưng lại gửi nhầm cho học bá.
Tôi: “Có đó không? Cho hôn cái.”
Học bá: “Được.”
Tôi cầm điện thoại, đứng tại chỗ đi đi lại lại phải làm sao bây giờ?
Học bá bỗng kéo tôi vào lòng:
“Sau này… gọi là có mặt ngay.”
Từ đó, cuộc sống thường ngày của học bá từ luyện đề chuyển thành… hôn môi.
1.
Lên đại học rồi mà còn phải học tự học buổi tối.
Đang than phiền với bạn cùng phòng Trình Kiều Kiều, tôi nhận được một tin nhắn:
[Ra đây, hôn cái.]
Nội dung tin nhắn khiến tim đập mặt đỏ, nhưng qua màn hình cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh ấy.
Nhìn ra hành lang qua cửa sổ, nơi ánh đèn chiếu tới thì không thấy ai.
Tôi muốn kéo dài thời gian, vì gặp mặt anh có chút ngượng ngùng.
[Cho em mười giây. Không ra, anh vào kéo em ra.]
Tin nhắn thứ hai vừa đến, tôi vội vàng chạy ra ngoài.
Lục Tú đang đứng ở góc hành lang.
“Lại đây.”
Giọng anh lạnh lùng, như ra lệnh.
Tôi nhanh chóng bước tới, luồng khí không kiên nhẫn quanh người anh khiến tôi hơi sợ.
“Em đến muộn.”
Tôi không dám lại gần, anh bực bội “chậc” một tiếng, rồi kéo tôi ôm vào lòng.
Anh siết chặt, chôn mặt vào vai tôi, hít sâu một hơi rồi thở ra đầy thỏa mãn.
Hơi thở nóng rực của anh khiến tôi giật mình, theo bản năng muốn né.
Anh lập tức giữ lấy đầu tôi, cúi xuống hôn.
Môi anh chạm nhẹ trong chốc lát, thấy tôi còn ngơ ngác, anh nói:
“Nhắm mắt.”
Tôi hoảng hốt làm theo, tay túm lấy cổ áo anh, rướn chân chờ đợi trong mong chờ.
Sau một nụ hôn sâu cuồng nhiệt, tôi suýt nữa không thở nổi.
“Chậc, xem ra còn phải luyện thêm.”
Anh nói, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Tôi đỏ mặt quay đi, không thấy tai anh đã đỏ bừng từ lúc nào.
Hôn xong, Lục Tú quay lại lớp học trước. Tôi thì rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo.
Khi quay lại lớp, mặt tôi vẫn đỏ.
“Mặt cậu sao đỏ thế? Không sao chứ?”
Trình Kiều Kiều lo lắng hỏi.
“Thời tiết nóng, tối nên dễ đỏ mặt thôi.”
Trình Kiều Kiều nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Về chỗ ngồi, nghĩ lại nụ hôn vừa rồi, tim tôi vẫn đập thình thịch.
Nhìn bóng lưng Lục Tú đang học bài phía trước, lòng tôi bỗng thấy ngọt ngào.
Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt tôi lại bắt gặp cô lớp phó xinh đẹp đang ngồi cạnh anh, hỏi bài.
Tim tôi lạnh đi một nửa.
Thực ra tôi và học bá Lục Tú học cùng lớp, thuộc dạng gặp ngoài đường còn chẳng chào nhau.
Anh ấy vừa cao, vừa đẹp trai, lại lạnh lùng, học giỏi, được thầy cô yêu thích, nữ sinh cũng thích không ít.
So với mấy người thích anh ấy, tình cảm của tôi chỉ là một mối tình thầm lặng.
Còn chuyện hôm đó, hành động thân mật kia cũng là vì một buổi tối cuối tuần…
Bạn cùng phòng Trình Kiều Kiều hứa đi ăn quán mới mở cùng tôi, nhưng lại bùng hẹn để đi với bạn trai.
Tôi vừa gửi xong biểu mẫu đã điền cho Lục Tú, liền muốn đùa Trình Kiều Kiều một chút.
[Có đó không? Hôn cái.]
Tôi còn xem lại tin nhắn ba lần, vậy mà không phát hiện ra mình gửi nhầm cho Lục Tú.
Cho đến khi anh ấy trả lời: “Được, qua đây.”
Tôi còn tưởng anh ấy xác nhận đã nhận được biểu mẫu.
Ai ngờ mở ra xem, câu “hôn cái” kia nằm chình ình ngay dưới biểu mẫu.
Nền màu xanh lá cây như đang cười nhạo tôi.
Quan trọng là Lục Tú lại trả lời “Được”, là đang phản hồi cái nào chứ?
Tôi vội vàng nhắn lại giải thích là gửi nhầm.
[Em định gửi cho ai?]
Đây là lần đầu tiên anh nhắn cho tôi ngoài mấy câu như “Đã nhận”, “Được”.
Tôi giải thích là định gửi cho Trình Kiều Kiều, đùa cô ấy thôi.
Tôi tưởng anh sẽ hiểu.
Ai ngờ ngay sau đó, anh nhắn lại:
[Cho em hai mươi phút, đến phòng thí nghiệm tìm anh ngay.]
Tôi sững người.
Có ý gì đây?
Chẳng lẽ học bá lạnh lùng lại thầm thích tôi?
Tôi lắc đầu lia lịa — không thể nào!
Gạt bỏ suy nghĩ đó, tôi tiếp tục xin lỗi.
[Mười lăm phút. Nếu em không đến, anh sẽ nói với thầy rằng em quấy rối anh.]
Nếu để mọi người biết tôi quấy rối “bảo vật” của lớp, chắc kỳ thi cuối kỳ tôi cũng xong đời rồi.
Tay tôi run rẩy.
Học bá này bị hoán đổi linh hồn rồi sao?
Sự lạnh lùng, hờ hững mọi khi đâu rồi?
Bắt ép người ta làm việc, cái phòng thí nghiệm lại cách ký túc xá xa muốn xỉu, tôi gần như chạy bộ đến nơi.
Thở hổn hển như cá mắc cạn mới lên bờ, vừa đến đã thấy anh đang chỉnh đống tài liệu.
Anh liếc tôi một cái, rồi coi như không thấy.
Tôi đứng đó, hơi ngại. Trong lòng bắt đầu tự vấn: “Ủa mình điên à? Sao lại phi như bay đến đây vậy trời?”
Vì hôm nay là cuối tuần, nguyên tòa nhà vắng tanh, chỉ có hai đứa bọn tôi.
Nhìn kiểu anh bận rộn vậy chắc là được thầy giao cho nhiệm vụ đặc biệt.
Đứng chưa được vài phút, tôi đã cảm thấy toàn thân khó chịu, quyết định lén quay lưng tính chuồn.
“Dám bước một bước thử xem?”
Giọng anh vang lên sau lưng, mang đầy mùi đe dọa.
Tôi quay lại, mặt nhăn như bánh bao bị bóp, lắp bắp:
“Xin lỗi lớp trưởng Lục… em lỡ tay gửi nhầm… em nhận lỗi, chuyện này…”
“Vào. Đóng cửa.”
Anh không thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
“Tôi không thích nói lại lần hai.”
Tôi nghe mà lạnh sống lưng, ngu ngơ đóng cửa rồi rón rén bước đến chỗ anh.
Anh ôm một chồng tài liệu đặt lên bàn, tựa lưng vào mép bàn tháo kính ra, mệt mỏi xoa mắt.
Nhìn đống giấy tờ như núi, đầu tôi lóe lên ý tưởng:
“Hay… để em giúp anh sắp xếp tài liệu nha?”
Chưa kịp đụng vào thứ gì, tay tôi đã bị anh túm gọn.
Chớp mắt cái, tôi đã bị anh ép lên bàn, lưng đập vào mép bàn đau muốn xỉu.
“Gì vậy? Em ghét anh đến thế à?”
Giọng anh lạnh như nước đá, kiểu như tôi vừa xúc phạm nghiêm trọng.
Tôi còn chưa kịp nói “Không có mà!”, thì hai tay đã bị anh giữ chặt, ép lên đỉnh đầu.
Anh cúi người xuống, thân hình cao lớn như muốn bao trùm tôi.
Một tay anh giữ cằm tôi, rồi không nói không rằng, cúi đầu hôn.
You cannot copy content of this page
Bình luận