Tiệc Tất Niên "Vui Vẻ" 

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Dư Diêu không vui chút nào.

 

Nhưng cục diện lúc này đã quá rõ ràng, nhà tôi tuyệt đối không thể trả tiền, cô ta chỉ còn cách bĩu môi, chạy lại làm nũng với bạn trai.

 

“Anh yêu, anh xem kìa, cô ta mắng em! Hay là anh miễn phí bữa này đi, để cái đồ chó coi thường người khác phải sáng mắt ra!”

 

Giúp đỡ gia đình cô ta bao nhiêu năm mà không nhớ, một bữa không trả, lại thành chó coi thường người khác?

 

Tôi không nói gì, nhưng người đàn ông từ nãy giờ ngồi xem kịch thì mặt lập tức sa sầm.

 

“Miễn phí? Cô tưởng cô ăn dưa muối à? Mười lăm nghìn tám trăm, nếu các người không trả tiền, tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”

 

Dư Diêu bị câu nói của hắn ta làm cho ngơ ngác.

 

Cô ta đứng ngây ra một lúc lâu, thấy không ai đứng về phía mình, mới run rẩy môi, hỏi nhỏ: “Không phải… em là bạn gái của anh mà!”

 

“Bạn gái cái gì? Chúng ta mới quen nhau được một tháng, cô đã muốn tôi bỏ hơn mười ngàn cho cô? Cô không soi gương nhìn lại mình, xem mình có đáng giá số tiền đó không?”

 

Câu nói này thật sự khó nghe.

 

Dì cả từ nãy giờ không dám lên tiếng cuối cùng cũng không chịu nổi, bước lên mắng hắn ta.

 

“Tiểu Trương, cậu nói kiểu gì vậy? Chẳng phải cậu cầu xin chúng tôi ủng hộ quán của cậu sao? Dư Diêu mới tốt bụng dẫn người đến!”

 

“Cậu bán hơn mười ngàn, chi phí cũng không đến mức đó! Nếu không được, thì coi như là tiền sính lễ đi!”

 

Dì cả càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng gần như là van xin.

 

Bà ta luôn muốn tìm một người tốt cho chị họ, nhiều lần nhờ chúng tôi giới thiệu, nhưng yêu cầu của chị họ quá cao. 

 

Bản thân học cao đẳng, lại chê sinh viên đại học đầy rẫy, còn nói thời đại bây giờ ít nhất phải tìm được người có bằng thạc sĩ mới có thể sống tốt.

 

Lương tháng không được thấp hơn tôi, phải rộng rãi trong việc chi tiêu, cao ít nhất 1m85, đẹp trai, ra ngoài mới có mặt mũi.

 

Nếu tôi tìm được người như vậy, chẳng phải tôi đã giữ lại cho mình rồi sao?

 

Quả nhiên, cô ta cứ độc thân mãi, cho đến khi gặp được người này.

 

Tôi quay sang quan sát “anh rể tương lai”.

 

Cao chừng 1m72, đứng cạnh chị họ cũng không cao hơn bao nhiêu, mặt bóng nhờn, bụng bia.

 

Chẳng có điểm nào hợp với yêu cầu của cô ta, ngay cả việc chịu chi tiền cũng không đúng như tiêu chuẩn.

 

Thấy dì cả mềm lòng, người đàn ông càng hống hách.

 

“Tại sao tôi phải đưa sính lễ? Là con gái bà tự dâng đến, tôi còn chưa nói sẽ cưới cô ta!”

 

“Bà nói giá vốn? Vậy còn nhiều hơn đấy! Chi phí nhân công của quán tôi không phải tiền à? Nếu tính giá vốn, các người phải trả tôi ba mươi nghìn!”

 

Chỉ trong hai câu nói, người đàn ông này đã hoàn toàn đạp lên mặt mũi của cả nhà chị họ.

 

Dư Diêu lập tức đỏ mắt, hét lên: “Trương Lãng, anh là đồ khốn!”

 

“Khốn nạn thì sao? Khốn nạn nhưng các người vẫn phải trả tiền! Tôi thấy bình thường cô ăn mặc cũng không tệ nên mới đồng ý quen cô, hóa ra cô là loại đào mỏ!”

 

4.

 

Dư Diêu tức đến phát điên, cầm túi lên định đánh hắn ta, nhưng bị hắn ta nhanh tay chộp lại.

 

“Được thôi, cái túi này cũng khá, tính giá 800, còn lại 15.000, thanh toán bằng thẻ hay qua WeChat?”

 

Tôi nhận ra cái túi đó, là mẫu LV dòng cơ bản, giá hơn mười nghìn.

 

Chắc vì hôm nay là ngày đặc biệt, chị họ mới lấy ra món đồ đắt nhất để khoe mẽ, không ngờ lại bị một câu nói nhẹ nhàng của hắn ta định giá chỉ 800.

 

Cô ta tức đến phát điên.

 

“Cái gì mà 800? Tôi mua cái này hết 13.000!” Nói xong, cô ta giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn tôi: “Giản An, giờ cô hài lòng rồi chứ! Nhìn tôi mất mặt, cô vui lắm phải không!”

 

“Mau trả tiền đi, chẳng lẽ để người ta gọi cảnh sát à?”

 

Chút đồng cảm vừa mới nhen nhóm trong tôi, lập tức bị những lời trách móc này dập tắt.

 

Hay thật, người khác lợi dụng cô ta, lại quay sang trách tôi không chịu ngoan ngoãn thanh toán?

 

Cô ta dâng mình cho đàn ông, còn muốn dùng tiền của tôi à?

 

Tôi bật cười khinh bỉ, đáp thẳng: “Vậy thì gọi cảnh sát đi, xem cảnh sát đứng về phía ai. Ăn uống phải rõ ràng minh bạch, chị biết chứ?”

 

Lúc ăn là Dư Diêu và bạn trai cô ta gọi món.

 

Chúng tôi có vài lần hỏi giá, cũng bảo rằng là người nhà ăn với nhau đừng quá phô trương lãng phí, nhưng hai người họ chỉ cười cợt, lảng tránh.

 

Ngay từ đầu, có lẽ đã tính chuyện lợi dụng tiền rồi.

 

Dư Diêu tưởng mình bám được người giàu, hóa ra đối phương coi cô ta như cây rút tiền.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page