Chương 1.1: Bị ném vào trong biển
29/04/2025
Chương 1.2: Trọng sinh
29/04/2025
Chương 2: Tương ngộ
29/04/2025
Chương 3: Thuật Giám Định
29/04/2025
Chương 4: Thôn Hải Câu
29/04/2025
Chương 5: Hải Đản
29/04/2025
Chương 6: Đỉnh núi thạch động
29/04/2025
Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng
29/04/2025
Chương 8: Tôm tích hiến tế
29/04/2025
Chương 9: Cơm chiều
29/04/2025
Chương 10: Tụ bọt nước
29/04/2025
Chương 11: Qua đi
29/04/2025
Chương 12: Quay về Địa Cầu
29/04/2025
Chương 13: Nghi vấn
29/04/2025
Chương 14: Giải thích và công khai
29/04/2025
Chương 15: Mua nhà, trừ nợ
29/04/2025
Chương 16: Kết cục của lão Vương
29/04/2025
Chương 17: Kẻ viếng thăm
30/04/2025
Chương 18: Dược tính của bùn biển
01/05/2025
Chương 19: Thăng cấp
01/05/2025
Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá
01/05/2025
Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm
01/05/2025
Chương 22: Kiến tạo hoả diêu
02/05/2025
Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc
03/05/2025
Chương 24.1: Phiêu dạt (1)
04/05/2025
Chương 24.2: Phiêu dạt (2)
04/05/2025
Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí
04/05/2025
Chương 26.1: Khế ước, tìm người
04/05/2025
Chương 26.2:
04/05/2025
Chương 27.1: Đòi nợ
06/05/2025
Chương 27.2:
06/05/2025
Chương 28: Quái vật trùng hút máu
07/05/2025
Chương 29: Tên què chân
08/05/2025
Chương 30: Mẫu Trùng tám chân
08/05/2025
Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 32: Chương Hội
09/05/2025
Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu
09/05/2025
Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn
09/05/2025
Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường
11/05/2025
Lôi Mộc là người cực kỳ kiên nhẫn.
Hắn lặng lẽ bám theo người đàn ông què chân phía trước, giống như một thợ săn kiên nhẫn theo dõi con mồi của mình.
Người đàn ông què có hành động hơi kỳ quặc. Hắn không hề cố tránh né những người thu thập trong thôn, mà dường như đang có mục tiêu rõ ràng, hướng về một phương nào đó, vừa đi vừa tìm kiếm thứ gì.
Lôi Mộc không vội ra tay bắt giữ, mà muốn chờ xem rốt cuộc đối phương đang tìm gì, hoặc định làm gì.
Chuyện này xảy ra vào ban ngày.
Người đàn ông què chân đi thẳng về phía vùng núi hẻo lánh ở Đông Nam đảo Hải Câu. Trên đường, hắn chỉ nghỉ ngơi đôi ba lần rồi tiếp tục đi không ngừng nghỉ.
Hắn có vẻ cũng hiểu biết chút ít về thảo dược. Trên đường, hắn hái vài loại cây dại rồi ăn sống như thể đó là thuốc bổ.
Lôi Mộc dùng nhãn thuật theo dõi và nhận thấy, mỗi lần đối phương ăn thảo dược, luồng năng lượng nơi ngực hắn lại sáng lên một chút, sau đó trở nên ổn định hơn.
Giờ đây, Lôi Mộc đã có thể khẳng định: luồng năng lượng kia là một sinh thể còn sống, bởi vì hắn tận mắt thấy nó cử động.
Mỗi lần sinh thể kia động đậy, người đàn ông què lập tức tìm và ăn một loại thảo dược mới.
Không rõ liệu hắn có biết hay không—rằng mỗi lần ăn những thứ đó, bề ngoài thì có vẻ là để làm dịu năng lượng kia, nhưng thực chất lại là đang nuôi dưỡng nó, khiến nó ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lôi Mộc cũng ghi nhớ những loại thảo dược ấy, hái một ít định mang về cho Tiểu Diệp Tử—người am hiểu dược lý—xem xét. Những loại thảo dược có thể gia tăng năng lượng thường là vật quý.
Rồi một hồ nước màu ngọc bích hiện ra trước mắt họ.
Hồ không lớn, nhưng nước trong veo như ngọc, mặt nước phản chiếu mây trời, phối cùng khung cảnh núi rừng tĩnh lặng, tạo nên một vẻ đẹp siêu thoát, tựa chốn bồng lai.
Người đàn ông què vừa thấy hồ liền trở nên kích động. Hắn lê bước tới mép nước, quỳ xuống vốc một vốc nước lên, nhưng không uống—chỉ dội lên mặt.
Hắn nhắm mắt lại, như đang cảm nhận điều gì đó.
Lôi Mộc chú ý thấy luồng năng lượng trong ngực hắn bừng sáng mãnh liệt hơn.
Người đàn ông què mở mắt, trong mắt ánh lên niềm vui sướng tột cùng:
“Chính là nơi này! Cuối cùng ta cũng tìm thấy rồi!”
Người kia không lừa hắn—trên hòn đảo này, thật sự có hồ nước có thể hoàn toàn áp chế trứng ký sinh trong cơ thể hắn.
Chỉ mới dùng nước hồ rửa mặt, trứng ký sinh trong người hắn đã lập tức yên tĩnh lại. Luồng năng lượng như có thể xé toạc tinh thần hắn bất cứ lúc nào cũng mờ dần, gần như tan biến.
Người đàn ông què chân lập tức cúi đầu xuống hồ, điên cuồng uống lấy nước.
Lôi Mộc cảm thấy có điều gì đó bất thường. Hắn định nhảy ra ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại thì đã quá muộn—giờ có ra tay cũng chẳng kịp nữa.
Từ ánh sáng phát ra từ luồng năng lượng kia, hắn ước tính nó sẽ bùng nổ chỉ trong chớp mắt, không quá vài giây nữa.
Đột nhiên, người đàn ông rút đầu ra khỏi mặt nước, lắc mạnh đầu, thân thể cũng cố lùi về phía sau.
Nhưng trong cơ thể hắn dường như có một ý thức khác—một thứ đang thúc ép hắn tiếp tục lao xuống hồ, uống thêm càng nhiều nước, tốt nhất là ngâm mình hoàn toàn trong đó.
“Không! Đây không phải suy nghĩ của ta! Ta không hề muốn tìm đến cái hồ này! Đây không phải là ta!” Người đàn ông hét lên, dường như chính hắn cũng không kiểm soát được tiếng kêu của mình.
“Không! Ta phải nghĩ đến cái hồ này! Chỉ có nước nơi đây mới cứu được ta! Ta phải tin vào bản thân mình… Nhảy xuống đi, ngay bây giờ, nhảy xuống!”
“Không! Cứu ta với! Ai đó, làm ơn cứu ta! Đây không phải ta! Không phải!”
Lôi Mộc đột ngột xuất hiện phía sau hắn như một bóng ma, vung tay chém mạnh vào cổ hắn.
Người đàn ông què ngã vật ra đất, bất tỉnh.
Lôi Mộc cúi xuống nhìn, không vội tiếp cận. Ánh mắt hắn dừng lại ở ngực người đàn ông.
Từ trong ngực, một cái bao chậm rãi lộ ra ngoài.
Trong mắt Lôi Mộc, phía dưới lớp bao ấy… hiện rõ hình dáng một sinh vật.
Đó là… một con sâu sao?
Lôi Mộc vung ngón tay, quát khẽ: “Vây!”
Ngay lập tức, một ký hiệu cổ ngữ xuất hiện từ hình xăm trên mặt hắn, hóa thành ánh sáng, rơi xuống vị trí khối u trên ngực người đàn ông què.
Sinh vật trong trứng đang định phá kén chui ra lập tức bị phong tỏa, cố định ngay tại vị trí bên trên trái tim của người đàn ông.
Nhưng chỉ vây khốn thì chưa đủ—Lôi Mộc định sẽ móc con sâu đó ra khỏi cơ thể hắn.
Vấn đề là, hắn có thể “móc” được, nhưng không thể “không giết”.
Đặc biệt là con sâu ấy dường như đã hòa làm một với trái tim của người đàn ông què.
Nếu cưỡng ép lôi nó ra, có lẽ người này cũng không sống được bao lâu.
Nhưng nếu cứ để nó trong cơ thể, cái chết cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hay là mang hắn về nhờ Tiểu Diệp Tử?
Nghĩ tới đây, Lôi Mộc lại lắc đầu. Tiểu Diệp Tử còn nhỏ, lại đang bị thương—vết thương ở ngay vùng tim thế này đâu dễ chữa. Không nên khiến thằng bé thêm vướng bận.
Lôi Mộc búng ngón tay nhẹ vào huyệt Thái Dương của người đàn ông, truyền một tia năng lượng đánh thức hắn dậy.
Người đàn ông mở mắt, vừa nhìn thấy Lôi Mộc, ánh mắt đã mang theo cảnh giác.
Lôi Mộc nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điềm đạm nhưng đầy trực diện:
“Trong ngực ngươi có một con sâu, bám thẳng vào trái tim. Hiện giờ nó dường như đã hoàn toàn phu hóa. Ta có thể giúp ngươi lấy nó ra, nhưng không đảm bảo ngươi sẽ sống sót. Ngươi cũng có thể chọn cách mặc kệ, để nó tiếp tục tồn tại trong cơ thể. Nhưng nếu có bất cứ hành vi nào khác thường, ta sẽ lập tức giết ngươi. Tự ngươi lựa chọn.”
Người đàn ông giãy giụa trong ánh mắt, nhưng rất nhanh đã gằn lên:
“Móc nó ra! Lôi nó ra khỏi người ta! Nó đã lừa dối ta. Nó luôn lừa ta! Nó đã có ý thức từ lâu! Vậy mà ta vẫn nghĩ chỉ cần chưa phu hóa thì nó vô hại!”
“Được, nếu đó là lựa chọn của ngươi—”
“Không! Không, đừng móc! Ta không muốn chết! Con sâu này sẽ không hại ta, nó sẽ khiến ta mạnh hơn! Đừng xen vào chuyện của ta! Tránh ra!” – người đàn ông lại hét lên như phát cuồng.
Lôi Mộc: “……”
Người đàn ông loạng choạng đứng dậy, toan bỏ chạy.
Lôi Mộc lần nữa thi triển “Vây” thuật, cố định hắn tại chỗ.
Trên khuôn mặt người đàn ông xuất hiện biểu cảm vô cùng kỳ dị, như thể có hai ý thức đang giằng co, cùng điều khiển một cơ thể.
Cảnh tượng này, Lôi Mộc chưa từng thấy bao giờ.
Người đàn ông há miệng, tiếng nói run rẩy:
“Cứu ta…”
“Ta có thể giúp ngươi lấy con sâu ra,” Lôi Mộc nói, “nhưng sau đó ngươi sẽ ra sao, ta không thể đảm bảo.”
“Móc… Không! Không được! Aaaa!” – hai mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân run rẩy như lên cơn điên. Nhưng bị phong tỏa, hắn không thể cử động, chỉ có gân xanh nổi lên khắp mặt.
Lôi Mộc vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Trực giác nói với hắn rằng—con sâu này mà còn ở lại trong cơ thể, sẽ chẳng có chuyện gì tốt xảy ra.
Nhưng chừng nào người đàn ông què còn giữ được ý thức, hắn sẽ không cướp đi quyền sống của người này.
Ý chí của người đàn ông què dường như cứng cỏi hơn vẻ ngoài rất nhiều. Khoảng mười phút sau, biểu cảm trên gương mặt hắn dần trở nên thống nhất, ánh mắt cũng hiện lên vẻ kiên định.
“Ta không còn nhiều thời gian. Có vài chuyện ta phải nói với ngươi. Nếu có thể, hãy chuyển lời cảnh báo đến người phía bên kia. Nếu không, cũng không sao. Nếu nơi đó biến thành ổ sâu, thì là họ tự chuốc lấy.”
Người đàn ông cười khổ, thở dốc rồi nói nhanh:
“Ta là tù phạm trốn ra từ đảo bên cạnh—Tù Phạm Đảo. Ta nghĩ mình chạy thoát nhờ bản thân và đồng bọn, nhưng giờ ta đã hiểu… Chính là trứng sâu trong ngực ta thao túng tất cả. Đồng bọn ta cũng có trứng sâu trên người. Chúng đã bắt đầu xâm chiếm ý thức của chúng ta, nhưng ta không nhận ra. Ta cứ ngỡ đó là suy nghĩ của chính mình, kể cả cái gọi là ‘phương pháp trốn chạy’ kia.”
Lòng Lôi Mộc chấn động. Trứng sâu có thể xâm chiếm ý thức con người?
Không chỉ nuốt linh hồn—mà còn có thể thay thế nó?
“Con sâu ấy muốn dùng ta để thoát ra, dẫn đường tới cái hồ này. Ngay cả kiến thức dược thảo mà ta ‘học được’ cũng là nhờ nó cảm ứng được cây cỏ xung quanh. Những thứ thảo dược kia giúp quá trình phu hóa của nó diễn ra thuận lợi hơn.”
Người đàn ông nghiến răng, cắn lưỡi, nuốt xuống một ngụm máu rồi tiếp tục:
“Tù Phạm Đảo là nơi cá lớn nuốt cá bé. Cai ngục chẳng bao giờ quan tâm sống chết của tù nhân, chỉ cần canh giữ không cho ai vượt ngục là được.”
“Vì sống sót, tù nhân tìm mọi cách để mạnh hơn. Ta cũng là một trong số đó. Không phải người đầu tiên nhiễm trứng sâu—ta cũng bị lừa. Có người nói với ta: nếu uống một viên thuốc, sẽ có cơ hội nhận được năng lực đặc biệt. Người đó là bạn thân nhất của ta ở đảo…”
Ánh mắt hắn chợt dâng lên một nỗi đau thương:
“Ta tin. Ta đã trả cái giá rất lớn để mua viên thuốc ấy… Và hắn cũng vậy.”
“Ta không biết có bao nhiêu người đã mua viên thuốc đó, nhưng chắc chắn không ít,” người đàn ông què nói, giọng trầm đục. “Sau khi uống thuốc không lâu, ta thật sự cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể. Vốn dĩ ta rất yếu, trong tù luôn bị những tên khác ức hiếp, đứng dưới đáy xã hội. Nhưng từ sau khi uống thuốc, ta thấy mình trở nên nhanh nhẹn, cơ thể uyển chuyển hơn, hành động linh hoạt hơn… Đặc biệt là đầu óc…”
Hắn cười khổ, ánh mắt trống rỗng:
“Ta cảm thấy mình thông minh hơn. Trí nhớ cũng tốt hơn trước rất nhiều.”
Gương mặt hắn ảm đạm, mang theo vẻ cay đắng:
“Những lợi ích như vậy, ai mà bỏ qua được? Sau đó, có lần ta nhìn thấy một loài cỏ mọc ven đường, bỗng dưng có một cảm giác rất mãnh liệt—rằng nếu ăn nó, ta sẽ khỏe hơn. Ta ăn, và đúng thật, cảm thấy thoải mái vô cùng.”
“Thế là ta bắt đầu cố ý học dược thảo. Ta chẳng học được gì cho ra hồn, nhưng luôn có thể phát hiện ra loại nào có ích cho ta và cho cả bạn ta. Lúc đó, ta cứ nghĩ là mình có thiên phú, là do dị năng vừa mới thức tỉnh.”
Người đàn ông què lại bật cười khổ:
“Nhưng sự thật thì sao? Tất cả đều là tác dụng của trứng sâu. Nó có thể trực tiếp cảm ứng được những thứ có lợi cho nó.”
“Rồi một ngày, ta và người bạn kia vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: một tù nhân bị ức hiếp, đột nhiên giết chết hai kẻ hành hạ hắn.”
Người đàn ông kể đến đây, không hề ngừng lại, giọng hắn run lên:
“Chúng ta tận mắt thấy rất rõ—từ cánh tay gã đó bắn ra vô số phi trùng. Những con trùng đó lao vào hai tên kia, chỉ trong chốc lát đã ăn sạch xương thịt. Sau đó, toàn bộ đàn trùng lại bay trở về, chui ngược vào cánh tay gã, biến lại thành một cánh tay bình thường.”
“Chúng ta không biết hắn có nhận ra mình bị theo dõi hay không. Chỉ biết là lần đầu tiên trong đời, ta biết con người lại có thể biến cánh tay thành ổ trùng như vậy.”
“Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên ta thấy chuyện kỳ quái trên đảo. Vì thể chất trở nên nhanh nhẹn sau khi uống thuốc, ta từng lén định trộm đồ của một tên ‘đại lão’. Không ngờ lại thấy hắn đang… ăn thịt người trong phòng ăn.”
Khuôn mặt người đàn ông què đầy ghê tởm, dù hắn vốn cũng chẳng phải người tốt:
“Trên đảo có rất nhiều tù nhân biến mất, nhưng chẳng ai quan tâm. Mất vài người mỗi ngày cũng chẳng ai để ý. Ngay cả đám cai ngục cũng giống như vậy…”
Giọng hắn bắt đầu run, trào ra một tiếng nấc:
“Ta không biết từ khi nào cái nhà tù đó bắt đầu trở nên khủng khiếp đến vậy. Nhưng những chuyện dị thường kia… gần như chẳng ai phát hiện, ngay cả đám cai ngục cũng không có phản ứng gì.”
“Sau lần ta bị tên đại lão đó phát hiện đang rình trộm hắn, ta rất sợ tên đại lão đó sẽ giết ta, ăn luôn ta, nên quyết định phải rời khỏi hòn đảo chết chóc đó. Ta kể cho bạn nghe, hắn cũng đồng tình. Từ đó chúng ta bắt đầu lên kế hoạch cùng nhau bỏ trốn.”
Lôi Mộc nhìn người đàn ông què vừa kể vừa rơi nước mắt, không biết hắn đang khóc vì người bạn kia, hay vì chính số phận thê thảm của mình. Để đánh lạc hướng cảm xúc, Lôi Mộc hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt: “Ngươi phát hiện trong cơ thể mình có trứng sâu từ khi nào? Và khi nào nhận ra nó sắp phu hóa?”
Người đàn ông què chân chân nghẹn ngào hít một hơi, nước mắt rơi ra từng giọt nhỏ, đôi mắt hắn ánh lên một vẻ thống khổ không thể tả: “Ta và người bạn kia của ta ở cùng nhau một thời gian dài, có những buổi tối, ta nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy ngực hắn có gì đó đang động đậy. Ta đẩy hắn dậy, nói với hắn, nhưng hắn lại chẳng mảy may quan tâm, còn nói rằng đó chỉ là tác dụng phụ của viên thuốc chúng ta uống, là để thay đổi cơ thể chúng ta, chờ khi quá trình thay đổi xong, chúng ta sẽ có được những khả năng đặc biệt.”
“Bạn ngươi có phải đã bị ký sinh trùng chiếm đoạt rồi không?” Lôi Mộc hỏi, giọng hắn trầm xuống.
Người đàn ông què chân đau khổ hạ thấp giọng, “Nhưng lúc đó ta còn chưa biết những viên thuốc chúng ta uống thực ra là trứng sâu. Ta chỉ cảm thấy người bạn kia của ta ngày càng trở nên kỳ lạ. Đôi khi hắn vẫn như cũ là hắn, nhưng có lúc lại như một kẻ hoàn toàn khác.
Ta bắt đầu âm thầm quan sát hắn, theo dõi hắn và phát hiện hắn lại cười nói thân thiết với tên tù nhân có cánh tay biến thành sâu. Một ngày nọ, ta vô tình nghe thấy tên đó hỏi bạn ta, hỏi khi nào trứng sâu trong cơ thể ta sẽ nở. Hắn còn tỏ ra rất tò mò về loại trứng sâu đó.”
Lôi Mộc cắt ngang: “Mỗi người uống trứng sâu đều là loại khác nhau sao?”
“Ta không biết.” Người đàn ông què chân chìm đắm trong nỗi thống khổ, giọng nói bắt đầu trở nên rối loạn, “Nếu chỉ là cơ thể biến dị, ta không sợ. Chỉ cần ta vẫn là chính mình. Nhưng khi ngay cả chính mình cũng không còn là ta nữa, thì việc mạnh mẽ lên còn có ý nghĩa gì? Ta vốn định chất vấn hắn, nhưng hắn nói hắn sẽ dẫn ta trốn thoát. Ta quyết định tin tưởng hắn. Không, ta không phải tin hắn, mà chỉ là muốn rời đi. Ta quá sợ hãi. Ta cứ nghĩ rằng chỉ cần rời đi thì mọi chuyện sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, như chưa từng xảy ra chuyện gì…”
Đột nhiên, cảm xúc của người đàn ông què chân bùng nổ: “Hắn đã bỏ đi rồi! Ta biết tại sao hắn bỏ đi, bởi vì cơ thể hắn sắp bắt đầu biến dị. Hắn không muốn ta nhìn thấy, hắn sợ ta sẽ phát hiện rồi sẽ đào trứng sâu ra khỏi cơ thể hắn! Tất cả đều do hắn hại ta, tất cả đều là hắn! Ta hận hắn!”
Lôi Mộc im lặng để hắn trút giận.
Người đàn ông què chân cứ gào thét mãi, đến mức giọng khàn đặc.
Cuối cùng, khi đã kiệt sức, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Lôi Mộc, ánh mắt tuyệt vọng cùng quyết tuyệt, nói:
“Giết ta đi, giết cả con sâu đó luôn. Hãy để tội ác này kết thúc.”
“Được.” Lôi Mộc đồng ý ngay, không chút do dự. Hắn ra tay đánh ngất người đàn ông què chân.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề cảm nhận được sát khí hay ác ý từ người này. Dù hắn là kẻ trốn chạy, nhưng trên người không có chút lệ khí hay sát khí nào. Không giống như những kẻ gian manh xảo quyệt.
Không phải ai bị bắt vào ngục cũng là kẻ xấu. Lôi Mộc chính mình cũng từng bị oan, nên hắn hiểu rõ những góc khuất và sự ngu ngốc của một số cơ quan chấp pháp.
Dĩ nhiên, điều này không đảm bảo người đàn ông què chân thực sự là người vô tội. Nhưng Lôi Mộc không muốn giết một kẻ mà hắn không có thù oán và chưa từng làm điều ác trước mặt hắn. Hơn nữa, hắn còn nhiều điều muốn hỏi người này.
Lôi Mộc nhìn quanh hồ nước, ghi nhớ vị trí, rồi xách người đàn ông què chân lên và rời khỏi khu rừng.
Lúc này, những người trẻ trong thôn đã trở về trước khi thủy triều lên. Hải Diệu Tổ đang báo cáo tình hình tìm kiếm trong núi với Thuyền Miêu.
“Chúng tôi phát hiện một căn phòng nhỏ, nhưng không tìm thấy ai. Đống lửa bên trong đã tắt chưa đến nửa ngày. Chúng tôi đã tìm kiếm xung quanh, kẻ đó rất có thể đang trốn gần đó.”
“Ừm, ngày mai tiếp tục tìm kiếm. Bằng mọi giá phải tìm ra hắn.” Thuyền Miêu vừa nói dứt lời, liền thấy Lôi Mộc từ trong rừng đi ra.
Trong tay Lôi Mộc là một người đàn ông gầy gò, mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã bất tỉnh.
Thuyền Miêu lập tức tiến tới chỗ Lôi Mộc.
Cả đội Hải Diệu Tổ đều nhìn về phía người đàn ông bị Lôi Mộc mang theo.
“Hắn là ai?” Thuyền Miêu hỏi, nhưng trong lòng đã có dự đoán.
Quả nhiên, Lôi Mộc đáp: “Hắn chính là kẻ bí ẩn đã lén theo dõi ta và Tiểu Diệp Tử.”
Thuyền Miêu chắp tay trước ngực, khen ngợi: “Lợi hại thật. Chúng ta đã phái nhiều người đi tìm cũng không phát hiện ra hắn, vậy mà ngươi – người còn chưa quen thuộc địa hình nơi này – lại bắt được hắn. Chỉ có mỗi hắn thôi sao?”
Lôi Mộc gật đầu: “Chỉ phát hiện mỗi hắn.”
Hải Diệu Tổ chen vào: “Thúc, chúng ta cũng chỉ tìm thấy dấu vết sinh hoạt của một người trong căn phòng nhỏ đó.”
Thuyền Miêu thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không sợ người ngoài đến đảo, nhưng điều họ lo là những kẻ lén lút trà trộn và âm thầm làm những việc bất lợi cho dân làng.
Hải Diệu Tổ đưa tay ra, định nhận người từ tay Lôi Mộc. Hắn không có ý xấu, chỉ nghĩ rằng những kẻ khả nghi từ bên ngoài đến nên để cho dân làng xử lý. Không thể cứ để khách quý trong thôn phải bận tâm về những chuyện phiền phức này.
Nhưng Lôi Mộc lại tránh đi, không giao người cho Hải Diệu Tổ: “Người này tạm thời chưa thể giao cho các ngươi. Trên người hắn có vấn đề.”
“Sao? Vấn đề gì?” Thuyền Miêu giật mình, lập tức kéo Hải Diệu Tổ lại.
Hải Diệu Tổ và những thanh niên đang đứng gần đó cũng đồng loạt nhìn về phía Lôi Mộc, chờ đợi lời giải thích.
Lôi Mộc vừa định mở lời thì chợt nghe tiếng thôn trưởng hét lên:
“Thuyền Miêu!”
Mọi người cùng nhau quay đầu lại.
Chỉ thấy thôn trưởng – dù không còn trẻ nhưng cũng chưa quá già – đang hớt hải chạy tới, bộ dạng rõ ràng là có chuyện khẩn cấp.
Thuyền Miêu lập tức quên hết mọi chuyện bên Lôi Mộc, vội vàng chạy về phía thôn trưởng:
“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì gấp vậy?”
“Chuyện xấu rồi!” Thôn trưởng dừng bước, thở hổn hển một lúc lâu rồi vội vàng kể lại việc phát hiện quái vật ở đá ngầm than và chuyện trùng hút máu ký sinh, đồng thời nhắc đến suy đoán của Vương Diệp. Đặc biệt, ông không quên khen ngợi công lao của Vương Diệp, ca ngợi cậu ta không ngớt.
Nghe nói Vương Diệp có thể phát hiện ra trùng hút máu ký sinh trên người dân làng và thậm chí còn có thể tiêu diệt chúng, ánh mắt Lôi Mộc lóe lên một tia sáng lạ lùng.
Thuyền Miêu và mọi người xung quanh nghe xong thì vừa tò mò vừa khiếp sợ. Họ càng thêm kính nể hai huynh đệ Lôi Mộc và Vương Diệp.
Mấy thanh niên trẻ không kìm nổi sự tò mò, lập tức chạy ùa về phía đá ngầm than để xem quái vật. Dù biết rằng ở đó bây giờ cũng chẳng còn gì để xem nữa.
Thuyền Miêu bình tĩnh hơn bọn trẻ, tiếp tục trao đổi với thôn trưởng:
“Ý ngươi là, rất có khả năng Sa Ngư đã bị trùng hút máu mẫu trùng chui vào cơ thể?”
“Rất có khả năng!” Thôn trưởng nắm chặt tay Thuyền Miêu, lo lắng nói:
“Ngươi xem có nên lập tức phái người đi Hải Thảo đảo tìm gia đình Sa Ngư không?”
Thuyền Miêu ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn dần về phía tây, lắc đầu nói:
“Giờ này ra biển thì quá muộn. Chỉ thêm hai, ba tiếng nữa thôi là mặt trời sẽ khuất hẳn. Ban đêm đi thuyền rất nguy hiểm, ngươi cũng biết mà.”
Thôn trưởng sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu trứng sâu trong người Sa Ngư sinh sôi rồi nở ra, không chỉ gia đình hắn gặp họa mà cả Hải Thảo đảo cũng sẽ bị liên lụy…”
Thôn trưởng hối hận. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, ông đã không để gia đình Sa Ngư rời khỏi thôn.
Nhưng lúc đó, ai có thể ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này?
Thuyền Miêu hiểu rõ tính mạng con người là trên hết. Nhưng hắn cũng không thể vì muốn tìm gia đình Sa Ngư mà bắt dân làng mạo hiểm ra biển trong đêm tối. Ban đêm, gió biển dữ dội hơn ban ngày, tầm nhìn lại kém. Nếu lỡ bị lệch khỏi tuyến đường, con thuyền sẽ bị gió thổi dạt đi đâu không biết.
“Ngày mai hãy đi. Đợi đến sáng mai khi thủy triều xuống, ta sẽ lên thuyền đến Hải Thảo đảo.”
Thuyền Miêu cũng muốn mang theo Tiểu Diệp Tử – người đã chứng minh được khả năng cứu người khỏi trùng ký sinh – nhưng việc này vẫn cần bàn bạc thêm với Tiểu Diệp Tử và Lôi Mộc.
Thôn trưởng đành bất đắc dĩ gật đầu. Ông không thể chỉ vì một gia đình Sa Ngư mà bắt cả dân làng vào nguy hiểm.
“Lôi huynh đệ, người mà ngươi đang xách là ai vậy?” Thôn trưởng cuối cùng cũng chú ý đến người đàn ông đang bị Lôi Mộc xách theo.
“Mộc Mộc!”
Từ xa, Vương Diệp thấy Lôi Mộc liền lập tức chạy vội tới.
Lôi Mộc nhìn thấy Vương Diệp, khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng hiện lên một tia cười nhẹ.
You cannot copy content of this page
Bình luận