Bình Tiên

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Tim ta đập loạn, gắng gượng đẩy hắn ta ra rồi quỳ sụp xuống trước mặt: “Ta cầu xin ngươi, ta không muốn lại bị luyện thành bình tiên nữa, cầu xin ngươi buông tha ta!”

 

Cố Tầm cũng quỳ xuống trước mặt ta, ánh mắt chan chứa thương xót: “Nàng sao vậy, Tiên Nhi? Ta từng nói, ta sẽ không làm tổn thương nàng. Nàng khác bọn họ, ta thật lòng yêu nàng.”

 

Cố Tầm đỡ ta dậy, tay ta ướt đẫm mồ hôi. 

 

“Ta đồng ý với ngươi.”

 

Ta rõ trong lòng, hắn ta sẽ chẳng dễ gì buông tha ta. 

 

Giờ ngẫm lại, trước kia ta còn tưởng mình có thể trốn thoát, nhưng thực ra, mọi chuyện, hắn ta đều đã biết.

 

13.

 

Lễ cưới giữa ta và Cố Tầm cử hành đơn giản, Tiểu Phương tiễn ta vào động phòng. 

 

“Xin lỗi tiểu thư, là nô gia hại người rồi.”

 

Ta cười khổ: “Biết đâu ta thực sự sinh ra là để làm bình tiên, chết không được.”

 

Ta ngồi trên giường, người có thể cứu ta, chỉ có bản thân. 

 

Nhưng vẫn cảm thấy cả một đời này, mình sống thật bi ai.

 

Cố Tầm đẩy cửa bước vào, kích động ôm chầm lấy ta: “Cuối cùng, ta rốt cuộc đã tìm được bình tiên chân chính, từ nay về sau, nàng chính là dược của riêng ta.”

 

Ta cởi bỏ y phục trước mặt Cố Tầm.

 

Cố Tầm chẳng có lấy chút kinh ngạc, tay sờ lên lớp da đầy nếp nhăn của ta.

 

Ta hoảng hốt đẩy hắn ta ra: “Ngươi không sợ ta ư?”

 

“Sao ta lại sợ thê tử của mình?”

 

Cố Tầm lại tiến sát: “Bước cuối cùng để thành bình tiên, chính là lột bỏ làn da cũ.”

 

Hắn ta bất ngờ kéo mạnh da ta.

 

Quả thật, một lớp da bị xé xuống, làn da mới hồng hào hiện ra, xúc cảm như thân bình sứ, chỉ là mềm mại hơn nhiều.

 

“Đây mới là bình tiên chân chính!”

 

Cố Tầm lẩm bẩm một mình: “Làm ra bao nhiêu bình nữ, chưa có ai có thể trị bách bệnh, chỉ trị được những bệnh nhỏ, hơn nữa, chỉ có người yêu ta mới có thể thành bình tiên độc nhất thuộc về ta.

 

“Tiên Nhi, ngươi không biết lần đầu ta thấy nàng, ta vui mừng thế nào! Một thôn nhỏ như vậy, lại thật sự dưỡng thành bình tiên!

 

“Bình tiên chân chính sẽ không có phản phệ! Tuyệt quá rồi!”

 

Ta nhìn Cố Tầm có phần điên cuồng, dè dặt hỏi: “Vậy thì, ngươi cố tình cứu ta bao lần, là để khiến ta yêu ngươi sao?”

 

“Nàng sai rồi Tiên Nhi, chỉ có lần nàng rơi xuống dược hồ là ta cố ý, chẳng ngờ lại vô tình thành toàn cho nàng, Tiên Nhi của ta.”

 

Ngực ta trào dâng một cảm xúc khó tả: “Ngươi có yêu ta không?”

 

“Yêu, rất yêu, ta yêu nàng ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng không biết ta đã kiềm chế bản thân bao lâu… cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của ta!”

 

Ta mềm nhũn ngã xuống đất: “Nhưng ta không yêu ngươi! Giấc mộng đẹp của ngươi đến đây là chấm dứt rồi!”

 

Cố Tầm bật cười, cười càng lúc càng lớn: “Lúc nàng sắp chết, có từng nghĩ đến ta không?”

 

Ta sững người.

 

“Quả nhiên ta đoán đúng! Bình nữ chỉ khi tuyệt vọng mà vẫn yêu một người, mới có thể hóa thành bình tiên! Nàng yêu ta, đừng tự dối lòng nữa!” 

 

Cố Tầm thừa cơ ôm lấy ta, ném lên giường: “Ở bên ta mãi mãi đi, ta sẽ không bạc đãi nàng, ta thật tâm yêu nàng.”

 

Ta vùng vẫy: “Ngươi yêu ta hay yêu bình tiên, trong lòng ngươi rõ nhất!”

 

“Các nàng vốn là một!”

 

Ta kiệt sức, ta quá yếu ớt, thân thể mới tái sinh cũng chẳng hề cường tráng.

 

Cố Tầm nói sai rồi, ta và bình tiên, không phải là một người.

 

Ta đang nghĩ, giá như thuở nhỏ mình không bị chọn để luyện bình tiên thì tốt biết bao.

 

Một khi thành bình tiên, ta liền chẳng còn là ta nữa.

 

Thanh âm ta yếu ớt: “Cố Tầm, buông tha cho người trong phủ đi, ngươi biến thân nhân họ thành nhân trệ, dùng sinh mạng thân nhân để uy hiếp họ, ngươi còn là người nữa không?”

 

Cố Tầm lẩm bẩm: “Qua đêm nay, nàng sẽ chỉ thuộc về ta.”

 

Nửa đêm, Cố Tầm ngồi dậy, rạch tay bằng tiểu đao, vết thương lập tức lành lại.

 

Ta trông thấy hết, nhưng ta dường như đã hiểu, phải làm sao để thoát khỏi.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page