Nữ nhân mắng lớn: “Ngươi đã giết tỷ tỷ ta! Ngươi bảo nàng ấy bị bệnh chết! Bảo bệnh truyền nhiễm nên không cho chúng ta gặp mặt! Ngươi là ác ma!”
Cố Tầm cười lạnh một tiếng, định rời đi.
Nữ nhân gào lớn: “Ta hận ngươi! Dẫu có làm quỷ, ta cũng không tha cho ngươi!”
“Ngươi hận ta?”
“Ta muốn giết ngươi!”
“Hay lắm, vốn dĩ ngươi cũng chẳng còn giá trị nữa, ta đã có được thứ dược hoàn mỹ nhất rồi.”
Cố Tầm bế lấy nữ nhân, buông tay.
Nàng ấy liền vỡ tan thành từng mảnh, máu tươi chảy dài đến tận chân ta.
Ta nín thở, chỉ sợ bị phát hiện.
Cố Tầm thở dài, ấn xuống một cái nút, mặt đất bỗng hé ra một lỗ hổng, nữ nhân rơi xuống.
Và cả ta, cũng rơi theo.
11.
Dưới nơi này, lại chính là hồ dược ấy.
Ta nhìn nữ nhân kia, khẽ bảo nàng ấy trong nước: “Đừng sợ, ngươi sẽ không chết đâu, uống dược vào là có thể sống lại!”
Nữ nhân chẳng hề phản ứng, ta lần theo ánh sáng lục nhạt, gắng mở miệng nàng ấy ra, muốn để nàng ấy uống thuốc.
Vẫn không có phản ứng, thân thể nàng ấy chìm xuống đáy, rơi vào đống bạch cốt.
Ta cũng đến cực hạn, rời khỏi hồ dược, cố gắng bò ngược lại dốc đá ta từng lăn xuống, trở về phòng mình.
“Tiểu thư! Tiểu thư người đi đâu vậy! Người làm nô gia lo chết mất.” Tiểu Phương kéo ta ra ngoài.
“Thiếu gia vẫn luôn gõ cửa ngoài kia, nô gia nói người đang ngủ, nhưng người không tin, cứ muốn đích thân nghe người lên tiếng mới chịu.”
Ta hắng giọng, giả vờ như vừa tỉnh ngủ: “Cố Tầm, vừa rồi ta ngủ quên, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, nếu ngươi nghỉ ngơi rồi, ta cũng không quấy rầy nữa.”
Tiếng bước chân Cố Tầm xa dần.
Ta phải rời khỏi nơi này, nếu còn ở đây, chỉ e giấc mộng sẽ thành thật, ta không muốn bị luyện thành bình nữ thêm lần nào nữa.
Ta thu dọn tay nải, hô hấp gấp gáp, xoay người lại đã thấy Tiểu Phương chắn trước mặt.
“Tiểu thư, xin người đừng đi! Thiếu gia sẽ nổi giận mất!”
Ta không màng đến lời nàng ấy, cứ thế bước thẳng ra cửa.
Hiện đang đêm tối, chỉ cần cẩn thận một chút, từ cửa sau rời đi hẳn không thành vấn đề.
“Tiểu thư!”
Tiểu Phương rút ra một con dao từ trong lòng.
Lại là dao, mắt ta tràn ngập kinh hoảng: “Ngươi, ngươi muốn giết ta ư? Chỉ vì ta muốn rời đi?”
“Không phải! Nếu tiểu thư đi rồi, thiếu gia nhất định sẽ khiến nô gia sống không bằng chết. Thiếu gia từng nói, chỉ có nữ nhân yêu người mới có thể được luyện thành bình tiên, còn chúng nô tài trong phủ này, sẽ càng thê thảm hơn!”
“Vậy nên ngươi muốn ta ở lại để bị bỏ vào bình sao?”
Tiểu Phương liên tục lắc đầu, rồi bất ngờ đưa dao kề lên cổ tự vẫn.
Ta vứt tay nải, lao tới ôm lấy Tiểu Phương, tay che vết cắt nơi cổ nàng ấy: “Ta không đi nữa! Ta không đi nữa! Ngươi đừng chết! Đừng chết mà!”
Trong lúc giằng co đoạt lấy dao, tay ta đã bị rạch, vết thương trên cổ Tiểu Phương trong mắt ta lại đang hồi phục một cách chóng vánh.
Ta, ta vẫn còn có thể trị bệnh cứu người sao?
Ta mừng rỡ thốt lên: “Tiểu Phương! Ngươi sống rồi! Huyết ta có thể cứu ngươi!”
“Tạ, tạ ơn tiểu thư.”
Ta sợ Tiểu Phương lại tự sát, đành tạm thời đồng ý không rời đi.
Lại trách bản thân hấp tấp dùng máu, nếu bị phản phệ thì làm sao, bất luận thế nào, nàng ấy cũng sẽ chết.
Ta chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc phải thế nào mới có thể không khiến người khác bị phản phệ.
12.
Ta đã hứa với Tiểu Phương, đợi sau khi nàng ấy chết, ta mới rời khỏi nơi này.
Thế nhưng chưa được mấy ngày, Cố Tầm liền cầu hôn.
Hắn ta nói yêu ta, muốn cùng ta bên nhau trọn đời.
Những lời Cố Tầm từng nói trong mật thất lại vang vọng trong đầu ta, loại dược hắn ta nói… rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ là… ta sao?
Ta im lặng chẳng nói lời nào.
“Ngươi muốn rời đi sao? Tiên Nhi? Ta thấy tay nải ngươi đã sắp sẵn, ngươi định bỏ ta mà đi ư?”
“Không, không có, ngươi hiểu lầm rồi.”
“Tiên Nhi, ngươi còn nhớ mật thất nơi ngươi từng ngủ chứ? Vài ngày trước, ta phát hiện trong đó có một cây nến.”
Ta hoảng hốt chẳng thốt được câu gì, Cố Tầm bỗng nhiên ôm chầm lấy ta: “Ta biết, là nàng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận