Chưa đi được mấy bước, Tiểu Phương đã ôm lấy chân ta: “Tiểu thư! Người đừng đi! Thiếu phu nhân tuyệt đối không thể trách người được, thiếu gia cũng không mong người rời đi đâu.”
Ta ngồi xổm xuống: “Ta chỉ muốn ra ngoài xem thử, đôi chân này nếu chẳng dùng tới, e là chẳng biết đi nữa.”
Tiểu Phương ngẩn người, không nói thêm điều gì.
Ta đẩy cửa ra, ánh dương rọi tới chói mắt khiến ta phải nheo mắt lại.
Cố phủ lại đổi khác, những lồng đèn trắng vải trắng đã dẹp bỏ, thay vào đó là rất nhiều hoa tươi rực rỡ mới được cắm lên.
Cố Tầm bước đến trước mặt ta: “Tiên Nhi, đẹp không?”
Cố Tầm cười rất tươi, trong mắt mang theo mong chờ đối với câu trả lời của ta.
Ta nhất thời chẳng biết nên nói ra lời muốn đi thế nào.
“Đẹp lắm, lâu lắm rồi ta chưa từng thấy cảnh đẹp như thế này.”
“Ngươi thích nơi này không?”
“Thích, nơi này so với tiểu thôn nơi ta sinh ra thì tốt hơn nhiều lắm.”
“Vậy ngươi hãy ở lại đây mãi mãi, được chứ?”
Ta nhìn Cố Tầm: “Ta… thê tử ngươi sẽ hận ta mất.”
“Nàng ấy sẽ không đâu, ta hiểu nàng ấy.” Cố Tầm đáp chắc nịch.
Lòng ta chợt dao động, nếu thê tử hắn ta thực sự chẳng trách ta, vậy vì sao mỗi khi ta ở trong mật thất, tiếng khóc kia lại ai oán đến nhường ấy?
Chẳng lẽ thực sự như lời Cố Tầm nói, nàng ấy chỉ oán hôn phu không cứu được mình?
Ta lưu lại Cố phủ, dần dần phát hiện mình nhiễm một loại bệnh lạ – thân thể mới tái sinh cần phải ngâm một lần trong dược thủy mỗi tháng, nếu không sẽ chóng già, đầy nếp nhăn.
Ta sợ Cố Tầm phát hiện, chỉ dám xin hắn ta cho dược thủy, nói rằng mình đã quen dùng, mỗi tháng không thể thiếu. Cố Tầm cũng chẳng hề nghi ngờ.
Chỉ là, mỗi lần ta tắm thuốc, tiếng khóc của nữ nhân kia lại văng vẳng bên tai.
Ta mơ hồ cảm thấy, chỉ khi quay lại mật thất, mới có thể tìm ra đáp án.
Nhưng mật thất nằm trong phòng của Cố Tầm, ta phải đợi rất lâu, mới có được cơ hội ấy.
10.
Ta thừa lúc Cố Tầm xuất môn làm việc, lặng lẽ tiến vào phòng hắn ta.
Ta nhớ rõ vị trí mật thất, bởi nhiều lần vào đó đều do Cố Tầm bế ta vào.
Hắn ta chưa từng đốt đuốc, lần này ta tự mang theo nến lửa.
Ta dùng nến soi rọi khắp nơi trong mật thất, dựa vào cảm giác, thấy được chiếc bàn mình từng ngủ.
Tiến gần thêm một chút, miệng ta há hốc, thân thể ngã ngồi xuống đất, ngọn nến tuột khỏi tay lăn mấy vòng dưới đất.
Ta lấy tay bịt miệng, cố không phát ra thanh âm.
Lần này tiếng khóc không phải của một người, mà là vô số nữ nhân cùng than khóc.
Trên chiếc bàn ta từng nằm, còn đặt một chiếc bình sứ đỏ.
Trong bình, chỉ còn lại một cái đầu, đã khô quắt, chẳng còn chút sinh khí.
Người này chính là người trong bức họa của thiếu phu nhân mà ta lỡ nhìn thấy — đây là thê tử của Cố Tầm!
Toàn bộ mật thất! Đều là bình tiên!
Ta phải mau rời khỏi đây, e rằng Cố Tầm sắp quay lại.
“Quay lại! Cứu ta với! Cứu ta! Ta vẫn còn sống!”
Ta khựng bước, cầm theo nến, lần theo âm thanh mà tới.
Đây, đây chính là nữ nhân từng muốn ném ta chết! Chẳng phải nói là chỉ hủy hôn thôi sao? Sao lại thành ra thế này!
Mặt nàng ấy đã bị rạch đến mức chẳng thể nhận ra là người, nhưng thanh âm ấy, ta nhớ rất rõ.
“Cứu ta với! Cố Tầm là cầm thú! Không! Hắn căn bản chẳng phải là người! Tỷ tỷ của ta cũng bị hắn luyện thành bình tiên, ta thấy hết rồi! Ở trong chiếc bình sứ đỏ kia!”
Nàng ấy vừa khóc vừa rơi lệ máu.
“Đừng khóc!”
Lời ta vừa dứt, bên ngoài mật thất liền vang lên âm thanh, cửa mật thất từ từ mở ra.
Ta lập tức thổi tắt nến, rúc vào góc tường.
Cố Tầm rất nhạy, liền tìm thấy chỗ nữ nhân đang trốn.
Dù không trông rõ mặt, nhưng ta có thể cảm thấy hắn ta đang rất tức giận.
“Đều tại ngươi! Suýt nữa hỏng hết kế hoạch của ta! Nếu đã muốn gả vào đây, thì ngoan ngoãn ở lại, còn dám khóc nữa, ta móc mắt ngươi ra!”
You cannot copy content of this page
Bình luận