Bình Tiên

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Ta cảm thấy nghi hoặc: “Vậy sao ngươi không lấy huyết của ta cứu thê tử, như thế nàng ấy đã chẳng cần chết?”

 

“Ta nhìn ngươi khi ấy thân thể đã vô cùng suy nhược, vẫn còn cố sống mà giãy giụa, lòng ta chẳng nỡ… Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương…Ta có lỗi với thê tử mình.”

 

Ta an ủi: “Kỳ thực, nếu dùng ta để trị bệnh, thê tử ngươi cũng sẽ phải chết, chỉ e là cái chết còn thảm khốc hơn bệnh mà mất.”

 

Cố Tầm chẳng nói gì, chuyên tâm làm cho ta vòi tưới hoa, rưới thuốc lên.

 

Ta thật lòng cảm kích Cố Tầm, nếu không có hắn ta, e rằng ta đã chết đến hai lần rồi.

 

Hắn ta sắp xếp Tiểu Phương trong phủ tới chăm sóc, ngày ngày thay thuốc cho ta, ngoài việc đêm phải ngủ trong mật thất, những điều khác đều đối đãi ta rất tốt.

 

Hôm đó, ta đang soi gương nhìn mặt mình thì Tiểu Phương hấp tấp chạy tới: “Tiên Nhi tiểu thư, nô gia phải giấu người đi trước đã!”

 

Tiểu Phương vừa bế ta lên, đã có người đạp tung cửa phòng.

 

“Thì ra đúng là một cái bình! Nghe nói ngươi có thể trị bách bệnh? Là thật chăng?”

 

Ta khẽ gật đầu: “Tiểu Phương, đặt ta xuống đi.”

 

“Hừ! Một cái bình mà cũng được ở trong phòng thế này, thật nực cười! Trị bệnh thì sao? Ta đã biết ắt sẽ bị phản phệ!”

 

Người nữ kia vừa nói vừa xông tới bế lấy ta: “Ta phải đập chết ngươi! Chết đi! Đến nước này rồi còn muốn sống ư! Mơ mộng hão huyền!”

 

Tiểu Phương ngăn cản người nữ ấy, van xin buông tha cho ta. 

 

Người kia lùi lại, chân lỡ giẫm phải một cơ quan, cả ta lẫn nàng ấy đều rơi xuống.

 

Bình sứ của ta va chạm mạnh khiến một chỗ vỡ toạc, máu chảy ra từ vết rạn ấy.

 

Nơi rơi xuống là một đoạn dốc, ta lăn mãi lăn mãi, còn nữ nhân kia thì kịp bám lấy miệng hầm khi rơi xuống.

 

Nút bình phía dưới thân cũng bị rơi mất vì cú va chạm, dược giữ mạng ta đều đổ sạch.

 

Trong tình cảnh như thế, ta đã chẳng còn cơ hội sống sót.

 

Ta nhắm mắt lại, đến khi bình sứ đập phải một khối đá nhỏ thì vỡ tan tành. 

 

Cảm giác ấy, tựa như có kẻ dùng tay trần xé da thịt ta ra, đau đến tận tim gan.

 

Thân thể đã co quắp dần mất hơi thở.

 

Khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Tầm.

 

Ta vẫn chưa kịp nói rằng, ta cảm tạ hắn, ta thích hắn.

 

8.

 

“Khụ khụ……”

 

Đầu ta dừng lại, chìm xuống một hồ nước.

 

Ta há miệng, một ngụm nước lập tức tràn vào cổ họng, hòa lẫn với máu của ta.

 

Không, vị này… là dược! 

 

Đây chẳng phải hồ nước! Chính là thứ dược ta đã ngâm mình từ nhỏ!

 

Nhưng dưới Cố phủ, cớ sao lại có một hồ dược lớn đến thế?

 

Ta cứ thế chìm mãi, mãi đến tận đáy.

 

Dưới đáy dược thủy đỏ thẫm, ánh lục le lói, tay ta từ từ chuyển động, cảm giác nơi đáy nước lạnh buốt.

 

Đây là dấu hiệu của tử vong ư? Thân thể lạnh ngắt.

 

Ta lại khẽ xoay đầu, những thứ kia là gì vậy?! 

 

Dưới đáy dược thủy, là một đống bạch cốt!

 

Đầu óc ta bỗng tỉnh táo, vùng vẫy điên cuồng để đứng dậy, bơi lên phía trên.

 

Tay ta! Chân ta! Đều đang hồi phục! Chẳng lẽ là vì đã uống dược sao?

 

Khoảnh khắc đầu nổi lên khỏi mặt nước, ta đã ngất đi vì thiếu dưỡng khí, trong cơn mơ hồ, tựa như trông thấy Cố Tầm đang lạnh lùng nhìn ta ở một bên.

 

9.

 

Một lần nữa, ta lại được Cố Tầm cứu sống, nhưng dược thủy dưới lòng đất Cố phủ khiến ta nảy sinh nghi hoặc với hắn ta.

 

Tiểu Phương canh giữ bên giường, thấy ta tỉnh lại, vội vàng muốn đi báo với Cố Tầm.

 

Ta nắm lấy tay nàng ấy: “Không được.”

 

Rồi ta chợt hiểu ra, thì ra thân thể mình quả thực đã tái sinh nơi đáy dược thủy ấy.

 

Ta kích động đến run rẩy.

 

“Tiên Nhi tiểu thư, người sao vậy?”

 

Ta hỏi Tiểu Phương về nữ nhân muốn ném chết ta hôm nọ là ai, Tiểu Phương lập tức lấy tay bịt miệng ta lại. 

 

“Tiểu thư, người chớ nhắc tới nàng ta nữa, đó là vị hôn thê mới đính của thiếu gia, nhưng giờ hôn ước đã bị hủy rồi.”

 

“Hủy hôn? Vì gì vậy?”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page