Danh sách chương

Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan

02/05/2025

Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi

02/05/2025

Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?

02/05/2025

Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

02/05/2025

Chương 5: Ai với hắn là người yêu?

02/05/2025

Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?

02/05/2025

Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý

02/05/2025

Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi

02/05/2025

Chương 9: Ta sẽ không phụ trách

02/05/2025

Chương 10: Boss không phải là sủng vật

02/05/2025

Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng

02/05/2025

Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết

02/05/2025

Chương 13: Boss là tên biến thái

02/05/2025

Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người

02/05/2025

Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới

02/05/2025

Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss

02/05/2025

Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa

02/05/2025

Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo

02/05/2025

Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân

02/05/2025

Chương 20: Tới đây bắt nạt người

02/05/2025

Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt

02/05/2025

Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ

02/05/2025

Chương 23: Đến đây nào!

02/05/2025

Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới

02/05/2025

Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được

02/05/2025

Chương 26: Thanh mai trúc mã

03/05/2025

Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời

03/05/2025

Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy

03/05/2025

Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại

03/05/2025

Chương 30: Cướp quái là không thể nào

03/05/2025

Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy

03/05/2025

Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn

03/05/2025

Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta

04/05/2025

Chương 34: Muốn ôm một cái không

04/05/2025

Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi

04/05/2025

Chương 36: Cùng ở với người kia

05/05/2025

Chương 37: Cái gì P

05/05/2025

Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau

05/05/2025

Chương 39: Dưới ánh trăng

06/05/2025

Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng

08/05/2025

Tận thế: Cõng Boss đến hạn cuối

Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời

Chương trước

Chương sau

Chiếc xe lao vút đi trên đường, Hạ Hoàng Tuyền xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ nhìn ngắm khung cảnh đang bị kéo ngược về phía sau. Không còn những tòa cao ốc rực rỡ như ngày xưa, giờ đây trên đường đầy rẫy những tang thi—kẻ thì lê lết, kẻ thì giãy giụa, có đứa đã nằm im bất động. Thế giới ngày tận thế, đại khái cũng chỉ đến mức này thôi.

“Hoàng Tuyền vẫn giống hệt hồi nhỏ ấy nhỉ.” Giọng Tô Giác vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng như gió lướt, “Còn nhớ không? Khi bé anh hay dắt em ra ngoài chơi, em lúc nào cũng chui vào lòng anh ngồi, rồi vươn người lên cửa sổ ngó nghiêng nhìn cảnh vật bên ngoài, phớt lờ anh y như bây giờ vậy.”

(Vì Tô Giác lớn tuổi hơn Hạ Hoàng Tuyền và theo trí nhớ thì họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên khi nói chuyện mình sẽ để là anh – em – tôi nhé)

Hạ Hoàng Tuyền quay đầu lại, không cảm xúc: “…… Ý anh là đang trách tôi ngó lơ anh đấy à?” Cái giọng nói u oán này là chuyện gì thế hả trời?

“Đúng vậy.” Tô Giác gật đầu ngoan ngoãn như cún con.

“……” Làm ơn đừng gật đầu với vẻ thản nhiên như vậy chứ! Tôi chịu không nổi!

Đúng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền chợt nhớ ra một chuyện. Dựa theo đống ký ức bị nạp vào đầu, cô lần đầu gặp Tô Giác là lúc năm tuổi. Từ đó hai người quen biết suốt đến năm mười lăm, rồi vì một lý do nào đó mà ba năm không gặp, mãi tới giờ mới tái ngộ. Nghe thì cũng bình thường thôi—vấn đề là từ lần đầu cô gặp hắn đến giờ, cái mặt của hắn… vẫn như vậy.

“Anh năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi hả?” Cô híp mắt nhìn đầy nghi ngờ.

Tô Giác giơ tay lắc lắc ngón trỏ: “Tuổi tác của đàn ông là bí mật quốc gia đấy nha.” Thấy Hạ Hoàng Tuyền trưng ra biểu cảm “tôi cạn lời”, hắn bật cười, “Nhưng nếu là em hỏi, tôi có thể phá lệ.”

Nói xong, hắn rút từ túi áo vest ra một chiếc ví da, đưa cho cô.

Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn một cái, rồi mở ví ra xem—đập vào mắt là một tấm thẻ căn cước: năm sinh… 1983?!

Khoan, hiện tại là năm 212 (theo lịch của thế giới này), tuy dịch bệnh bùng nổ là vào mùa thu chứ không phải 21/12, nhưng mà… Cô nhẩm tính vài giây, rồi trừng mắt kinh hãi nhìn hắn. Lại còn giơ tay ra đếm đếm xác nhận. Không sai được—cái tên mặt thiếu niên này thực ra đã là… một ông chú 29 tuổi!

Trò đùa kiểu gì thế này a trời!?

Cái này là… công địch của toàn thể chị em đây rồi!

Cô vừa định mở miệng hỏi, thì bị một bàn tay bịt kín miệng lại. Tô Giác nháy mắt tinh nghịch: “Suỵt, Hoàng Tuyền, đây là bí mật của hai ta thôi nha~”

“……” Hạ Hoàng Tuyền hất tay hắn ra, nhét ví lại vào tay hắn như ném bom. Nói vậy, lúc cô mới 5 tuổi thì hắn đã… 16 rồi hả? Vậy mà vẫn giữ được cái vẻ ngoài thiếu niên suốt mười mấy năm qua? Chơi hack hả? Đồ đáng ghét khiến người ta ghen tị muốn điên!

Trong lúc cô đang bị lửa đố kỵ thiêu đốt, đột nhiên phát hiện phía trước có một cái tai rất đáng ghét đang rướn về phía sau. Mắt cô nheo lại, vươn tay nhéo cái tai kia xoay một phát 90 độ.

“Á á á! Tha mạng, Đại vương tha mạng!”

“Anh không lo lái xe, đầu nghếch ra đằng sau làm gì? Tính lật xe à!?”

“…… Không phải! Tôi lái xe tự dưng thấy tai ngứa, định dụi chút thôi!” Ngôn Tất Hành rối rít nịnh nọt, “Nhưng nhờ muội tử nhéo một cái, giờ hết ngứa luôn! Lợi hại quá đi!”

Thái dương Hạ Hoàng Tuyền giật giật. Tên này… da mặt còn dày được nữa không?! Nghĩ đến chuyện hắn còn đang cầm lái, cô quyết định tạm tha cho tên bát quái này.

“Lái xe đàng hoàng vào! Còn dám làm chuyện vớ vẩn nữa là……” rút dao

“Rõ, Đại vương! Tiểu nhân hiểu rồi!”

“Xì……” Tô Giác đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.

“Cười cái gì?”

“Không, không có gì.” Nam tử lắc đầu, ánh nắng chiếu vào đôi mắt nâu khiến anh trở nên nghiêm túc một cách kỳ lạ, chăm chú nhìn cô, “Nhìn thấy em khỏe mạnh, tinh thần như vậy thật khiến tôi rất vui. Thật ra sau khi rời S Đại, tôi đã định đến gặp em một lần, nhưng lại sợ em không thèm để ý đến tôi… Dù sao lần trước tôi rời đi khi…”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống, nhưng rồi nở nụ cười, như thể khoảnh khắc sa sút vừa rồi chỉ là ảo ảnh. “Không ngờ em lại đến cứu tôi. Tôi thật sự rất vui.”

“…… Đó chỉ là trùng hợp thôi.”

“Ừ ừ.”

“Đã bảo là chỉ là trùng hợp!”

“Ừ ừ, đúng rồi, là trùng hợp.”

“……” Cảm giác bất lực… Một cơn sóng lớn mang tên “bất lực” ập thẳng vào Hạ Hoàng Tuyền. Nói thật, cô thật sự không giỏi ứng phó với kiểu tình huống như thế này. Nếu là Thương Bích Lạc nói mấy lời “ngôn tình” kiểu này thì cô đã tặng ngay một cú đấm rồi, dù sao tên đó nói mấy lời sến súa thì tám phần là dối trá. Nhưng vấn đề là… cái người trước mặt này thì lại nghiêm túc, hơn nữa chẳng có chút ác ý nào—phải nói là toàn thân phát ra ánh sáng từ bi như Bồ Tát vậy! Thế thì… cô hoàn · toàn · không · nỡ · ra · tay!!!

Nhưng lúc này, thật ra có một người còn rối rắm hơn cả cô.

“……” Cái kiểu “nam tiểu tam” chen chân thành công này là thế nào trời!? Ngôn Tất Hành đang cố gắng lái xe, vẻ mặt đau khổ lấy tay che mặt, lại lén lút liếc sang Thương Bích Lạc đầy đồng cảm. Nếu nói trước đó hắn chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn thì giờ đây cái mũ xanh trên đầu Thương Bích Lạc đã hoàn toàn hiện hình, rõ như ban ngày.

Khóe mắt Thương Bích Lạc giật giật, quyết định mặc kệ ánh nhìn “nóng rực” từ ai kia. So với tình huống mờ ám của hai người ở ghế sau, hắn lại quan tâm nhiều hơn đến lý do quân đội một mực tìm kiếm tên Tô Giác này. Rốt cuộc thì giá trị của hắn là gì mà quân đội kiên quyết phải lôi cho bằng được? Còn chuyện lúc ở căn cứ, hắn cũng từng thấy Hạ Hoàng Tuyền thể hiện không khác gì “máy đấm” thô bạo, hoàn toàn không hợp để người ta cảm kích. Ấy vậy mà đến đây, cô lập tức chủ động ra tay cứu người—cô đã biết được tin tức từ đâu?

So với Tô Giác, người khiến hắn thật sự để tâm lại chính là Hạ Hoàng Tuyền.

Bản năng mách bảo hắn—cô gái này giấu quá nhiều bí mật.

Nhưng rõ ràng, Ngôn Tất Hành không hề bắt kịp tốc độ “não bộ” của hắn. Trong mắt Ngôn, Thương Bích Lạc lúc này chính là một kẻ thất tình thảm hại đáng thương! Hắn chua xót thở dài. Với tư cách là một thành viên trung thành của hội FFF, hắn vốn luôn hả hê khi thấy người ta chia tay. Nhưng vấn đề là: ở đây có một cặp vừa chia tay, thì một cặp khác lại vừa “kết đôi” ngay trước mắt hắn! Xét về tình cảm, hắn vẫn nghiêng về “chính thất”—vì hễ thấy người ta ân ái là hắn… đau răng. Ít ra, kiểu quan hệ hay “choảng nhau” như Thương và Hạ còn hợp khẩu vị hơn—mà cũng dễ tan hơn nếu cần.

Hắn thở dài, vỗ vai Thương Bích Lạc, dùng khẩu hình không lời nói: “Đừng buồn, ít nhất đối với cô ấy, anh vẫn là người đặc biệt.”

“?”

Khẩu hình tiếp tục —— “Cô ấy đánh anh rất đặc biệt tàn nhẫn.”

“……” Cái loại “đặc biệt” này tôi thật sự không cần đâu, cảm ơn nhé?

Khi hai gã đàn ông đang lặng lẽ trao đổi ánh mắt đầy thấu hiểu, Hạ Hoàng Tuyền đã quyết định chuyển chủ đề, nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử trước mắt.

“Nói mới nhớ, sao anh lại xuất hiện ở S Đại? Quân đội tìm anh vì chuyện gì?”

“Lý do chính thức là tham gia lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.”

“Chính thức?”

“Ừ.” Tô Giác gật đầu. “Tuy là thông tin mật, nhưng với Hoàng Tuyền thì không sao.” Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại ra, nhập mật mã cực phức tạp để mở một hộp thư, rồi đưa cho cô xem.

Cô cầm lấy, vừa nhìn liền thấy trên màn hình hiện dòng chữ:

“Từ nước A mang về vài món thú vị, có muốn đến xem không?”

Bên dưới còn kèm một tấm ảnh.

Đôi mắt đen nhánh của Hạ Hoàng Tuyền lập tức trợn to khi nhìn rõ hình ảnh: “Cái này là……?” Rõ ràng là hình của một tang thi! Nhưng điều quan trọng là… ngày gửi của email kia rõ ràng là——

“Em cũng thấy rồi? Đúng vậy, thời điểm gửi là trước khi virus bùng phát ở nước A—nơi khởi nguồn mọi chuyện.” Tô Giác gật đầu. “Vì tham gia một dự án tuyệt mật, tôi đã rất lâu không kiểm tra thư. Đến khi nhìn thấy cái email này, thì phía Nam đã bắt đầu xuất hiện ca lây nhiễm. Sau này tôi mới biết thông tin ban đầu đã bị ép xuống. Nếu không bị ém, thì mọi chuyện có lẽ đã không nghiêm trọng đến mức này. Nếu tôi biết sớm hơn chút nữa thì……”

“Không phải lỗi của anh. Ai mà đoán được chuyện thế này sẽ xảy ra chứ?” Hạ Hoàng Tuyền mím môi. “Hơn nữa, bây giờ không phải lúc để tiếc nuối.”

“…… Ừ, em nói đúng.” Tô Giác gật đầu cười khẽ, rồi nói tiếp: “Khi tôi thấy email, ban đầu cũng nghi ngờ, vì người gửi tôi quen là một kẻ cực kỳ nghiêm túc, không hay đùa kiểu này. Tôi đã thử liên hệ lại ngay, nhưng cả email lẫn điện thoại đều không có phản hồi. Lúc đó tôi đã thấy bất an. Vừa đúng lúc dự án kết thúc, tôi lập tức về nước với lý do là tham gia lễ trường cũ, mục tiêu là tìm lại người gửi và lấy thông tin gốc từ nước A. Nhưng…”

“Không tìm được người?”

“Đúng vậy. Vì đã lâu không liên lạc, tôi không chắc địa chỉ và nơi ở của cậu ấy còn đúng không. Tôi đã thử nhiều cách nhưng không thành công. Và đúng lúc đó, virus bùng nổ diện rộng. Trước khi lấy được tài liệu, tôi không thể rời khỏi đây, nên đã báo cáo khẩn cấp lên cấp trên.”

“Ra vậy.”

Sau lời giải thích, Hạ Hoàng Tuyền đã hiểu đại khái toàn bộ câu chuyện. Nhưng…

“Anh còn cách nào khác để tìm người kia không?”

Tô Giác lắc đầu: “Tôi chỉ biết cậu ấy từng lập phòng thí nghiệm ở thành phố S, khả năng cao là chưa rời khỏi nơi đó.”

“Muốn nhờ quân đội lục soát à?”

“Không còn cách nào tốt hơn.”

“Cũng đúng.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu đồng ý. Nhưng rồi cô lại chợt nhớ ra một chuyện, “Khoan đã, quân đội tìm anh ở S Đại, anh không tìm được người thì ngoan ngoãn về đó đi, tự dưng lại chạy lung tung làm gì?”

“……” Tô Giác đơ người vài giây, rồi lặng lẽ quay mặt đi.

Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, càng lúc càng nghi ngờ.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cái đó……” Dưới ánh nhìn đầy “sức ép” của cô, Tô Giác đầu hàng rất nhanh, rụt rè ghé sát tai cô, nói nhỏ:

“Thật ra… tôi lạc đường……”

Hết Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page