Ta dửng dưng đứng đó, không chút thương hại.
“A ——”
Sương Bạch gào lên một tiếng thê lương, thất khiếu chảy máu, làn da trắng nõn chuyển sang sắc tím dị thường.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Sở Vân Thương và Ngọc Diện lang quân chứng kiến cảnh đó thì sợ đến ngây người, nào ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này.
Ta chậm rãi đứng lên, nhìn Sương Bạch đang lăn lộn giãy giụa nơi đất, khóe môi nở nụ cười băng lãnh.
“Quên chưa nói cho ngươi biết, tu luyện Thánh nữ công pháp phải giữ thân trong sạch.”
Ta nhìn ánh mắt kinh hoàng của nàng ta, chậm rãi nói từng chữ: “Hơn nữa… tuyệt đối không có cách giải.”
“Không… không thể nào…” Sương Bạch khàn giọng, tràn đầy tuyệt vọng.
“Ngươi… ngươi cũng đừng mong chết yên lành…”
Thanh âm của nàng ta dần yếu đi, đến cuối cùng, thân thể nổ tung như pháo hoa, tay chân tứ tán.
Ta lạnh lùng nhìn toàn bộ cảnh tượng, lòng không gợn chút xao động, quay người nhìn các chưởng môn của các đại môn phái, nhàn nhạt nói: “Các vị chưởng môn, nghịch đồ đã trừ, Thiên Huyền giáo nay cũng như cung nỏ hết lực, chi bằng…”
Ta còn chưa dứt lời, liền thấy Sở Vân Thương và Ngọc Diện lang quân liếc nhau, chân điểm đất bỏ chạy!
“Muốn chạy sao?”
Ta cười lạnh một tiếng, thân hình như điện, lập tức đuổi theo.
“Chặn ả lại cho ta!”
Sở Vân Thương vừa chạy vừa hoảng loạn ra lệnh cho những kẻ còn lại của Thiên Huyền giáo.
Dù đám giáo chúng đã bị dọa cho hồn bay phách lạc bởi uy thế của ta khi nãy, nhưng giáo chủ đã ra lệnh, chẳng ai dám không nghe, đành nghiến răng lao lên.
“Không biết tự lượng sức!”
Ta phất tay áo, mấy luồng chưởng lực sắc bén đã đánh bay cả đám người, khiến chúng rơi bịch xuống đất, rên la thảm thiết.
“Con tiện nhân kia! Ngươi đừng ép người quá đáng!”
Ta dừng bước, lạnh lùng nhìn lão ta, ánh mắt như nhìn một kẻ đã chết: “Sở Vân Thương, ngươi tội ác chồng chất, hôm nay… chính là ngày chết của ngươi!”
Sương Bạch đã hấp thu toàn bộ nội lực của Sở Vân Thương và Ngọc Diện lang quân, giờ phút này, lão ta đã là một phế nhân!
Nói đoạn, ta không phí thêm lời, thân hình lướt lên, chưởng thẳng vào mặt Sở Vân Thương!
Thấy ta thế công mãnh liệt, Sở Vân Thương không dám đối chưởng chính diện, vội vàng nghiêng mình tránh né, đồng thời vung chưởng phản kích.
Ầm!
Hai chưởng chạm nhau vang lên một tiếng nổ lớn, Sở Vân Thương bị chưởng lực của ta chấn lui mấy bước, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Lão ta gầm lên một tiếng, lại một lần nữa lao tới.
Ta cười lạnh một tiếng, thân hình như quỷ mị né tránh chiêu thức của lão ta, đồng thời dốc toàn lực vung một chưởng đánh tới.
Ngay lúc ấy, Sở Vân Thương vội vàng kéo Ngọc Diện lang quân chắn trước người mình.
Ngọc Diện lang quân hoàn toàn không ngờ Sở Vân Thương lại tuyệt tình đến thế, trợn to hai mắt, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ không dám tin.
Gã cố gắng cất tiếng: “Khụ khụ… phụ thân… người…”
Ánh mắt Sở Vân Thương hung ác: “Nhi tử ngoan, phụ thân sẽ báo thù cho con… con cứ đi trước đi!”
Ngọc Diện lang quân nhìn lão ta đầy oán độc, nhưng không còn nói được lời nào, thân thể đổ ngửa về sau, chết không nhắm mắt.
Thấy vậy, ta lập tức vung tay đánh một chưởng nữa, trực tiếp chấn nát kinh mạch toàn thân của Sở Vân Thương.
“Ngươi… ngươi sẽ không có kết cục tốt! Cho dù ta chết, làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Sở Vân Thương nghiến răng mắng chửi.
Ta cười khẩy, cúi người, bóp cằm lão ta, bắt ép ngẩng lên: “Yên tâm, ngươi… không có cơ hội làm quỷ đâu.”
Dứt lời, năm ngón tay ta siết mạnh, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cổ Sở Vân Thương bị bẻ gãy ngay tại chỗ.
Ta chán ghét hất xác lão ta ra, đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh.
Tàn quân Thiên Huyền giáo thấy giáo chủ đã chết, sợ đến hồn phi phách tán, đồng loạt quỳ xuống đất cầu xin tha mạng.
“Giáo chủ!”
“Giáo chủ!”
Ta lạnh lùng nhìn bọn chúng, sát ý không hề che giấu: “Sao hả? Các ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị của hắn?”
“Không… không dám…”
Bọn giáo chúng sợ đến mặt mày tái mét, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin: “Thánh nữ tha mạng! Thánh nữ tha mạng!”
Ta cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến bọn chúng, mà quay người nhìn về phía các môn phái chính đạo, lạnh lùng nói: “Các vị chưởng môn, tàn dư của Thiên Huyền giáo giao cho chư vị, xử lý ra sao, tùy các vị định đoạt.”
“Vâng, vâng.”
Chúng nhân chính đạo đồng loạt lên tiếng, ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía đám người quỳ dưới đất của Thiên Huyền giáo.
Bất chợt, phương trượng chùa Thiếu Lâm – Viên Tuệ đại sư – lên tiếng gọi: “Thí chủ xin dừng bước!”
“Đại sư có gì dạy bảo?”
Ta mỉm cười hỏi, tay áo trắng như tuyết tung bay theo gió.
Ánh mắt Viên Tuệ sáng như đuốc: “Gông xiềng đã gãy, chúc mừng Cung chủ!”
“Đa tạ đại sư.”
Ta hơi cúi người thi lễ, rồi quay mình bước về phía Thánh Nữ Cung.
Sau khi Sở Vân Thương chết, Thiên Huyền giáo như cây đổ bầy khỉ tan, tàn dư hoặc bị võ lâm tiêu diệt, hoặc tan tác chạy trốn khắp nơi.
Thanh Sương thuận lợi tiếp nhận chức vị Cung chủ Thánh Nữ Cung.
Nàng ấy có tài năng, có tâm, ta tin rằng nàng ấy sẽ lo liệu chu toàn cho mọi việc.
Còn ta… cũng đến lúc nên đi ngao du thiên hạ một phen rồi.
Hoàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận