Môn Đồ Bế Môn

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

 

“Sư phụ, hay là nhân dịp này, người truyền luôn Thánh Nữ Tâm Kinh cho đồ nhi đi, để khỏi phiền đến người nữa.”

 

“Hử, con nha đầu này cũng biết nghĩ cho ta lắm.”

 

Ta lạnh lùng liếc nhìn bộ mặt tham lam kia của nàng ta.

 

Nào ngờ nàng ta lại ngẩng đầu nhìn thẳng ta.

 

“Sư phụ, ta khuyên người sớm giao ra thì hơn, đừng để ta ra tay bất chấp đến tình nghĩa sư đồ.”

 

Ta bỗng mở to mắt, ánh nhìn sáng rực.

 

“Ngươi dám nói với sư phụ bằng giọng điệu đó sao?!”

 

Sương Bạch bị khí thế đột ngột của ta chấn động, lùi lại nửa bước, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại lấy lại vẻ ngang ngược cũ.

 

“Sư phụ, người chớ trách đồ nhi nóng lòng.” Nàng ta che miệng cười khẽ, song ngữ khí đầy vẻ uy hiếp: “Thánh Nữ Tâm Kinh này, hôm nay ngươi nhất định phải giao ra, mà không giao…”

 

Nàng ta không nói hết lời, nhưng tham vọng và độc ác trong mắt đã bày ra rõ ràng.

 

“Tốt, tốt lắm!”

 

Ta giận quá hóa cười, cố tình để lộ sách trong lòng ngực, rồi vờ hoảng hốt che lại.

 

Sương Bạch thấy vậy, trong mắt loé lên tia sáng, động tác nhanh như chớp, vung tay đánh về phía ta!

 

Ta nhất thời sơ sẩy liền trúng một chưởng, nàng ta đoạt lấy tâm kinh trong ngực ta, cười lớn đầy đắc ý.

 

“Chỉ cần có được quyển tâm kinh này, ta sẽ trở thành chí tôn võ lâm! Đến lúc ấy, ai còn dám chỉ trỏ vào ta chứ!”

 

Nàng ta ngông cuồng cười vang, tiếng cười vang vọng khắp sơn cốc trống trải, nghe vô cùng chói tai.

 

“Ngươi nằm mơ!” Ta giận dữ quát lên một tiếng: “Ngươi tưởng chỉ cần đoạt được tâm kinh là có thể vô địch thiên hạ sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!”

 

Sương Bạch khẽ liếc ta một cái đầy khinh miệt: “Ồ, vậy sao?”

 

“Người cứ yên tâm, ba ngày nữa khi ta cùng Thiên Huyền giáo liên thủ tiêu diệt các môn phái khác, thống nhất võ lâm xong, nhất định sẽ ‘hiếu kính’ người thật tốt.”

 

“Thiên… Thiên Huyền giáo?!” Ta giả vờ kinh hoảng, trừng lớn mắt: “Ngươi… sao ngươi lại dính dáng đến bọn chúng?!”

 

Sương Bạch chỉ cười không đáp, rồi xoay người nhún chân, thân ảnh nhẹ nhàng lướt đi, phi thân rời khỏi.

 

“Sư phụ, người không sao chứ?”

 

Thanh Sương vội vàng chạy tới đỡ lấy ta, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng là lo đến hoảng.

 

Ta trở tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng ấy, vỗ nhẹ mấy cái: “Vở diễn của vi sư lần này thế nào?”

 

Thanh Sương bật cười trong nước mắt: “Sư phụ diễn quá tuyệt rồi! Bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Sương Bạch khiến đồ nhi thật muốn một kiếm đâm chết nàng ta cho hả giận!”

 

Ta yêu chiều nhìn nàng ấy: “Phải nhẫn nại, mới chỉ là bắt đầu thôi. Vở kịch hay còn ở phía sau.”

 

Ta dẫn Thanh Sương trở về sơn động, nàng ấy chu đáo rót cho ta một chén trà nóng, đôi mắt long lanh nhìn ta: “Sư phụ, liệu Sương Bạch có phát hiện quyển tâm kinh giả kia không?”

 

Ta mỉm cười nhấp một ngụm trà.

 

Quyển tâm kinh giả đó là thứ ta đã âm thầm chế tác ngay từ khi mới trọng sinh, bất kể là giấy, mực hay linh khí lưu lại trên mặt chữ đều giống thật đến từng tơ tóc.

 

Sương Bạch là loại người mắt cao hơn đầu, lại ham danh lợi, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ nổi.

 

“Không những không nghi ngờ, mà còn có thể trong thời gian ngắn tăng tiến nội lực rõ rệt.”

 

Ta đã động tay vào quyển giả đó, chỉ cần nàng ta bắt đầu tu luyện, hậu quả phía sau sẽ là một món quà… không thể lường trước.

 

Thanh Sương đỏ bừng cả mặt, vội hỏi: “Vậy chẳng phải là tiện nghi cho nàng ta sao?”

 

Ta giả bộ thần bí nở nụ cười: “Rồi con sẽ biết thôi.”

 

Thấy ta không chịu nói thêm, nàng ấy cũng không gặng hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn tựa vào người ta, nhẹ nhàng đấm bóp vai.

 

“Sư phụ, vậy người định làm gì tiếp theo?” Giọng Thanh Sương dịu dàng như gió xuân.

 

Ta đặt chén trà xuống, nét mặt nghiêm túc: “Sương Bạch tuy ngu ngốc, nhưng sau lưng nàng ta còn có Thiên Huyền giáo.”

 

“Ý người là…?”

 

Ta mỉm cười nhè nhẹ: “Đợi đến ba ngày sau…”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page