“Vậy chuyện này là ý của Sở Vân Thương?”
“Có lẽ vậy… bởi hắn là con tư sinh của Sở giáo chủ.”
Trong giọng nói Thanh Sương đã mang theo vài phần phẫn nộ.
Cũng đúng thôi, tin như thế ai nghe xong mà chẳng giận sôi người.
Từ trước tới nay, Thánh Nữ Cung ta luôn ẩn cư giang hồ, không tranh đấu với đời.
Vậy mà Thiên Huyền giáo lại trái ngược, không những đông đảo môn nhân mà còn toàn là bọn tiểu nhân hám lợi giả nhân giả nghĩa.
“Thiên Huyền giáo…”
Ta khẽ lặp lại ba chữ ấy, ngón tay vô thức mân mê miệng chén trà.
“Sư phụ, tên hái hoa tặc đó chẳng phải là muốn lợi dụng Thánh Nữ Cung ta để tẩy sạch danh tiếng bẩn thỉu của hắn sao!”
Thanh Sương tức tối nói, nom hệt như con mèo con bảo vệ thức ăn.
Ta bật cười khẽ, khều nhẹ má nàng ấy đang phồng lên vì giận: “Con đó, vẫn còn non nớt quá, chẳng qua chỉ là đôi bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”
Thanh Sương sững lại, hiển nhiên chưa hiểu hết ý ta: “Sư phụ, người muốn nói là…”
“Ngọc Diện lang quân kia đã được phụ thân hắn sai khiến để tiếp cận Sương Bạch, dĩ nhiên thứ hắn muốn sẽ chẳng phải là thứ tình ái nhi nữ, mà là…” Ta dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Thanh Sương, từng chữ từng lời mà nói: “Thánh Nữ Tâm Kinh.”
Thanh Sương hít một hơi lạnh: “Sư phụ, Thánh Nữ Tâm Kinh là chí bảo của Thánh Nữ Cung ta, nếu rơi vào tay Thiên Huyền giáo, hậu quả e là…”
“Phải, hậu quả không sao tưởng tượng nổi.” Ta đón lời nàng, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén: “Cho nên ta mới nói, vở diễn hay, giờ mới thật sự bắt đầu.”
“Sư phụ, vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
“Ngồi yên xem biến.” Ta thản nhiên đáp: “Đã muốn chơi, thì ta sẽ cùng bọn họ chơi cho tới cùng.”
Thanh Sương nửa hiểu nửa ngờ mà gật đầu.
Ta nhìn nàng ấy, trong lòng âm thầm thở phào.
May thay, kiếp này đã bảo toàn được Thanh Sương, chứ không như kiếp trước, bị Sương Bạch đầu độc mà chết.
…
Vài ngày sau, Sương Bạch lại chủ động đến tìm ta.
Ta nhìn người đệ tử từng được mình yêu thương nhất, giờ đây y phục lộng lẫy, châu ngọc đầy người, vậy mà chẳng thể che được nét mệt mỏi giữa chân mày cùng vẻ hoảng hốt trong mắt nàng ta.
“Sương Bạch? Ngươi đến làm gì?” Ta lạnh nhạt hỏi, thậm chí không buồn ngước mắt.
Sương Bạch cắn môi, tựa hồ có ngàn lời vạn ý, lại chẳng biết nên mở lời từ đâu.
“Sao vậy, thành thân rồi thì không nhận ta là sư phụ nữa?”
Ta lạnh giọng cười khẩy, cố tình xát muối vào lòng nàng ta.
“Đồ nhi không dám!” Nàng ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta, nước mắt trào khỏi khóe mắt: “Sư phụ, Sương Nhi van người… cứu, cứu con…”
Ta cười lạnh trong lòng — cứu ngươi ư?
Kiếp trước, khi ta bị hại chết, nàng ta đã từng nghĩ đến tình nghĩa sư đồ hay chưa?
“Ngươi đã là thê tử người ta, thì nên lấy nhà phu làm trọng. Có chuyện gì, cứ tìm phu quân tốt của ngươi mà giải quyết, đến cầu ta làm gì?”
Sương Bạch khóc như mưa sa gió giật, vẻ mặt đáng thương vô cùng: “Sư phụ, Sương Nhi biết sai rồi, là do ta mê muội tâm trí, bị mỡ lợn che mắt, mới có thể…”
“Đủ rồi!” Ta đột ngột đập bàn đứng dậy, dọa khiến toàn thân nàng ta run bắn: “Bây giờ mới biết sai? Biết thế này, cớ sao thuở trước làm vậy!”
“Sư phụ…”
Sương Bạch còn muốn nói tiếp, nhưng ta lạnh lùng ngắt lời nàng ta: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Sương Bạch cắn chặt môi, tựa hồ hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Sư phụ, con… người xem…”
Nàng ta vừa nói vừa chậm rãi vén tay áo, để lộ cổ tay trắng mịn như tuyết, thế nhưng trên làn da trắng ngọc ấy, lại rõ ràng hiện lên một vệt hắc tuyến dữ tợn, từ lòng bàn tay lan dần lên trên.
“Kể từ khi con và phu quân… động phòng, thì vệt đen này bắt đầu xuất hiện…”
Sương Bạch cười khổ một tiếng, trong mắt đầy vẻ vô lực cùng kinh hoàng.
Chắc là nàng ta đã nhận ra lời ta từng nói hoàn toàn không giả.
“Lúc đầu con không để tâm, nhưng sau này vết đen càng lúc càng rõ, con lo rằng…”
You cannot copy content of this page
Bình luận