Sương Bạch ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng nàng ta hít một hơi lạnh dưới lớp khăn trùm đầu.
“Sư phụ… người… người nói gì cơ?”
Giọng nàng ta run rẩy, như thể vừa phải chịu cú sốc lớn.
Ta lại chẳng nhìn nàng ta nữa, chỉ đưa tay ra hiệu về phía cửa điện: “Thanh Sương, vào đi.”
Thanh Sương vận bạch y, bước chân nhẹ nhàng tiến vào.
Nàng ấy hành lễ cung kính với ta, cất cao giọng: “Đệ tử Thanh Sương, tham kiến sư phụ.”
“Mau đứng dậy.”
Ta mỉm cười đỡ nàng lên, ánh mắt đầy tán thưởng không chút che giấu.
“Từ hôm nay trở đi, con chính là Tân Cung chủ của Thánh Nữ Cung.”
Thanh Sương lại cúi người hành lễ, giọng nói vang lên rõ ràng: “Đệ tử nhất định không phụ lòng kỳ vọng của sư phụ!”
Ta hài lòng gật đầu, ánh mắt đảo một vòng khắp đại điện, cuối cùng dừng lại trên người Sương Bạch.
Nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế vừa vén khăn trùm đầu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, dường như không dám tin vào những gì vừa xảy ra.
“Sư, sư phụ…” Sương Bạch run rẩy cất tiếng: “Người rõ ràng đã hứa sẽ truyền ngôi Cung chủ cho con…”
“Ồ? Vậy sao?” Ta giả vờ kinh ngạc, khẽ nhướng mày: “Nhưng nay ngươi đã là thê tử của người ta, thì chức vị Cung chủ này, dĩ nhiên không thể dành cho ngươi được nữa.”
“Nhưng sư phụ, người chưa từng nói rằng…”
Sương Bạch giận đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không nói thành lời.
“Sương Bạch, ngươi hẳn phải biết, từ xưa đến nay, chưa từng có Cung chủ Thánh Nữ Cung nào đã từng thành thân.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Từ nay, hãy sớm sớm sinh nhi dưỡng nữ cho Ngọc Diện lang quân đi thì hơn.”
Sương Bạch toàn thân run lên một cái, không dám nhiều lời thêm nữa.
Nàng ta oán độc trừng mắt nhìn ta một cái.
Tên nam nhân kia tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, sâu sắc nhìn ta một cái, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại chẳng hề suy chuyển.
Gã nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Sương Bạch, ôn tồn an ủi: “Sương Nhi, đừng sợ, có ta ở đây rồi.”
Sắc mặt Sương Bạch lúc này mới dịu đi đôi chút.
Ta cười lạnh trong lòng, mặt ngoài vẫn điềm nhiên, chậm rãi hỏi: “Ngọc Diện lang quân, ngươi có điều gì bất mãn chăng?”
Gã ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn về phía ta, nụ cười nơi môi đầy hàm ý: “Cung chủ nói đùa rồi, người là sư phụ của Sương Nhi, quyết định của người, ta sao dám có dị nghị.”
Sương Bạch nghiến chặt môi, oán độc trong mắt nàng ta tựa hồ có thể hóa thành lưỡi dao, song cuối cùng vẫn phải cúi đầu, để mặc cho hỉ nương dìu đỡ, từng bước từng bước đi về phía hậu điện.
Ta nhìn bóng lưng đơn độc của nàng ta, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt.
Vở kịch hay, mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
3.
Đêm khuya tĩnh mịch, Thanh Sương lặng lẽ bước vào phòng ta, trên tay bưng một bát thuốc còn bốc hơi nghi ngút.
“Sư phụ, đây là canh an thần đồ nhi đặc ý sắc riêng cho người, mời sư phụ uống rồi nghỉ ngơi cho yên giấc.”
“Con có lòng rồi.”
Ta nhận lấy bát thuốc, đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, một mùi dược hương nhè nhẹ xông thẳng vào mũi, khiến tâm thần khoan khoái dễ chịu.
“Sư phụ, người không sao chứ?”
Thanh Sương bước lại gần ta, giọng đầy lo lắng.
Ta vỗ vỗ tay nàng ấy, dịu giọng nói: “Đứa ngốc, ta có thể có chuyện gì được? Ngược lại là con, hôm nay đột nhiên được trao trọng trách, đừng phụ lòng kỳ vọng của sư phụ.”
Khóe mắt Thanh Sương hơi ửng đỏ, nghiêm túc gật đầu: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định dốc hết sức mình, không phụ sự tin tưởng của người!”
Ta gật đầu, nụ cười nơi khóe môi càng sâu: “Chuyện ta bảo con thăm dò, có kết quả chưa?”
Thanh Sương khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nói ra: “Sư phụ… phụ thân của Ngọc Diện lang quân, chính là Giáo chủ Thiên Huyền giáo – Sở Vân Thương.”
Nghe thế, ta cũng ngẩn người.
Thiên Huyền giáo xưa nay vốn đối địch với Thánh Nữ Cung ta, nhiều năm qua không từ thủ đoạn muốn diệt trừ chúng ta khỏi giang hồ.
You cannot copy content of this page
Bình luận