Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Thấy Thương Boss cơ hồ sắp tức đến nổ tung nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười gượng gạo trên mặt, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền như đang rải đầy hoa, ngoài mặt lại lạnh tanh hừ nhẹ một tiếng. Cô buông tay khỏi thanh niên, xách theo ba lô thong thả bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa gian lại. Dù gì cô cũng không có sở thích đi xem người khác đi vệ sinh.
Để tránh nguy hiểm, cô không đi xa mà chỉ ném ba lô lên bồn rửa tay, khoanh tay đứng yên chờ đợi thời gian trôi qua.
Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy dáng vẻ của cô, so với trước đó thì khí sắc tử khí trên người cũng không có dấu hiệu tăng thêm.
【 Zombie đã tiến hóa sơ cấp. 】
“!!!”
Hạ Hoàng Tuyền đột ngột bị một dòng suy nghĩ kinh hoảng xẹt qua — đám tang thi… đã bắt đầu tiến hóa rồi sao?! Không đúng… nhưng nghĩ kỹ lại cũng không phải không thể xảy ra. Trong nhiều tiểu thuyết và phim ảnh, cương thi cũng như con người, đều có khả năng không ngừng tiến hóa.
Ngay lập tức, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền coi cả siêu thị này như một khu vực nguy hiểm cấp cao — không thể chần chừ nữa! Phải rời khỏi nơi này ngay!
Nghĩ đến đó, cô lập tức xách ba lô lao nhanh về phía gian phòng bên ngoài, một cước đá văng cánh cửa đang đóng chặt.
“……”
“……”
Hạ Hoàng Tuyền đưa tay che mặt: “Xin lỗi, ta quên ngươi đang đi—” Nói được nửa câu thì chợt nhớ ra ngữ khí này thật không phù hợp với hình tượng lãnh diễm cao quý của mình, lại còn xin lỗi cái tên khốn Thương Bích Lạc này làm gì chứ? Thế là lập tức đổi sắc mặt:
“Lề mề như vậy làm gì! Đã là đàn ông thì đi tiểu phải xong trong vòng 30 giây!”
Khóe miệng Thương Bích Lạc khẽ giật giật, đang định nói gì đó thì—
“Aaaa!!!”
Đúng lúc này, từ trong siêu thị truyền ra một tiếng hét thảm thiết kinh hoàng.
Không còn thời gian để suy nghĩ, Hạ Hoàng Tuyền lập tức túm lấy Thương Bích Lạc, nhanh chóng giúp hắn kéo quần lên, ra lệnh: “Khóa kéo tự kéo lấy!” rồi nhấc bổng hắn lên vai, tiện tay nhét ba lô vào tay hắn, sau đó lao thẳng về hướng phát ra âm thanh.
Vừa chạy, cô vừa hỏi: “Là ai hét?”
Về trí nhớ của Thương Boss, cô vô cùng tin tưởng.
“Là tiếng của Vương Thụy.” Thương Bích Lạc trả lời dứt khoát.
“Vương Thụy?” Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này.
“Ngồi đối diện ngươi, xéo một chút. Nam, khoảng 30 tuổi, tóc ngắn, râu quai nón, mặc áo khoác vàng, quần jeans xanh, giày thể thao trắng.”
Nghe mô tả ngắn gọn nhưng chi tiết của Thương Bích Lạc, hình ảnh người đó lập tức hiện lên trong đầu Hạ Hoàng Tuyền. Quả thực, trên xe đúng là có một người như vậy, thoạt nhìn cũng đáng tin, có thể khiến một người như hắn hét lên như thế… chỉ sợ…
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô — cô chắc chắn chuyện này có liên quan trực tiếp đến việc tang thi đang tiến hóa.
Không chỉ mình cô nhận thấy điều đó — dọc đường, bầy tang thi cũng không ngừng kéo về phía phát ra âm thanh. Hạ Hoàng Tuyền cau mày, khẽ quát một tiếng: “Bám chặt vào!”, rồi lại lần nữa nhảy lên kệ hàng, dùng tư thế nhảy vọt giữa không trung mà người bình thường không thể nào làm được để tiến tới. Trong lúc chạy, cô cảm thấy một cảm giác bất ổn mơ hồ, nhưng lại không rõ nó xuất phát từ đâu, cho đến khi người thanh niên trên lưng cô xác nhận: “Chúng đang di chuyển nhanh hơn trước.”
Không sai!
Hạ Hoàng Tuyền như bừng tỉnh khỏi giấc mộng — đúng là như thế, tốc độ của đám tang thi hiện giờ đã nhanh gần gấp đôi so với trước kia.
Nhưng… điều này chỉ là tiến hóa cấp sơ sao?
Âm thanh phát ra từ khu đồ ăn vặt, Vương Thụy đang ngã dựa vào cạnh kệ hàng, đùi phải loang lổ máu tươi, nhìn dấu vết thì rõ ràng là bị cắn. Những người còn lại đang dùng vũ khí cố gắng cản phá đợt tang thi liên tục nhào tới. Nhìn vào tình huống, có vẻ như bọn họ vẫn luôn hành động cùng nhau — nếu đã vậy, làm sao Vương Thụy lại có thể bị cắn?
Hơn nữa, tử khí quanh người những người khác cũng dày đặc hơn, đặc biệt là Vương Thụy — khoảng cách giữa anh ta và tang thi gần như chỉ còn một bước.
Thì ra cái gọi là “tử khí”… cũng có thể thay đổi?
Hay là nói, sự thay đổi này là do tang thi tiến hóa tạo thành?
Không còn thời gian để suy nghĩ, Hạ Hoàng Tuyền lập tức rút đao, nhảy thẳng từ trên kệ xuống. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đường sáng lóe lên trong không trung, một con tang thi đã bị chém dọc từ trên xuống thành hai nửa. Giây tiếp theo, cô nhanh chóng lui lại phía sau, trở tay chém đứt cổ một con tang thi khác. Mãi đến lúc đó, tang thi đầu tiên mới đổ rầm xuống đất, bắn tung mùi máu tanh hôi khắp nơi.
Vừa chém giết, cô vừa quát lớn: “Đi đi, ta chặn phía sau!”
“Cả nhóm mau giúp một tay!”
Mọi người luống cuống nâng Vương Thụy dậy, vội vã chạy khỏi siêu thị. Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng tiêu diệt đợt tang thi gần nhất rồi lập tức đuổi theo sau. Khi đi ngang qua quầy thu ngân, cô thoáng dừng lại, tiện tay chộp lấy bật lửa và pin cùng vài vật dụng cần thiết, vừa ném ra sau vừa hô, Thương Bích Lạc ăn ý nhận lấy rồi nhét vào ba lô. Tất cả quá trình này chỉ mất mười giây, rồi Hạ Hoàng Tuyền lập tức chạy tới trước cửa kính.
Một cây gậy gỗ to đã bất ngờ đập mạnh từ bên ngoài vào, phá hỏng cả cánh cửa.
Việc này tuyệt đối không phải tai nạn. Rất rõ ràng — có người muốn lấy mạng cô.
“……Tại sao chứ……”
Tiếng súng bất ngờ vang lên trong siêu thị, Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng quay đầu lại — chỉ thấy mấy con tang thi bị bắn trúng đầu lần lượt đổ rạp, những con khác lập tức lấp vào vị trí trống.
“Bây giờ không phải lúc để đứng đực ra đó.”
“……Chuyện này không cần ngươi nhắc!”
【 Nguy cơ xuất hiện, mắt hoàng tuyền hoàn thành tiến hóa sơ cấp. 】
“!!!” — Lại là tiến hóa sơ cấp?!
Từ lúc bước chân vào siêu thị đến giờ, tâm trạng của Hạ Hoàng Tuyền cứ như đang lái một chiếc xe trượt không phanh — hoàn toàn không thể bình tĩnh. Theo lời hệ thống cảnh báo, một chuỗi thông tin dày đặc lập tức truyền thẳng vào đầu cô, như một bài huấn luyện cưỡng chế. Dù tưởng chừng như đã rất lâu, kỳ thực mới chỉ vài giây trôi qua. Và giờ, cuối cùng cô cũng hiểu — cái gọi là “tiến hóa”, rốt cuộc là thứ gì.
Đôi mắt màu hổ phách ẩn sau chiếc bịt mắt đen lóe lên một tia sắc bén lạnh lẽo, đồng tử ánh đỏ co rút lại. Hạ Hoàng Tuyền không những không bỏ chạy, mà còn vung đao lao thẳng về phía bầy tang thi. Nếu có ai đó có khả năng giống như cô, nhìn thấy được “tử khí”, hẳn sẽ kinh ngạc phát hiện — mỗi lần cô giết chết một con tang thi, làn khí đen đặc quánh bao quanh cơ thể chúng sẽ lập tức bị thanh đao của cô hấp thụ.
Không sai — đây chính là một trong hai kỹ năng sau khi tiến hóa: Hấp thụ tử khí.
Mãi đến khi một con tang thi cuối cùng gục xuống dưới lưỡi đao của cô, Hạ Hoàng Tuyền mới ném Thương Bích Lạc đang trên lưng xuống đất. Cùng lúc đó, bản thân cô cũng ngồi phịch xuống, dựa lưng vào kệ hàng, thở hổn hển từng nhịp từng nhịp. Trận chiến vừa rồi chắc chắn là kịch liệt nhất trong nửa tháng trở lại đây. Trước kia, cô luôn theo nguyên tắc “đánh không lại thì chạy”, không giống hiện tại — gần như đã dốc cạn sức lực.
Không nghi ngờ gì nữa, màn phản bội vừa rồi đã khiến cô bị kích động mạnh.
Đến giờ cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện đó là thế nào. Nếu chỉ vì tranh giành vật tư… thì trong siêu thị vẫn còn rất nhiều, cô và bọn họ vốn không có bất cứ mâu thuẫn lợi ích nào — rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi không sao chứ?” Trong lúc cô đang trầm tư, một chai nước tinh khiết được đưa tới trước mặt cô. Trên khuôn mặt Thương Bích Lạc tràn đầy vẻ lo lắng, ánh mắt chân thành nhìn cô chằm chằm: “Gặp phải chuyện như vậy cũng không còn cách nào khác, ngươi đừng quá đau lòng.”
Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người nhìn hắn ta một lúc, cúi đầu, giọng nói kìm nén:
Tại sao… tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy…”
Sau đó, cô nghe thấy tiếng thở dài của Thương Bích Lạc. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, xoa xoa vài cái, giọng nói dịu dàng êm ái vang lên bên tai: “Nếu thực sự khổ sở, thì hãy khóc ra đi, sẽ dễ chịu hơn một chút. Nếu không muốn bị thấy hay bị nghe thấy… ta có thể che mắt và bịt tai lại.”
Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy thân thể cô nhào vào ngực mình, vùi đầu thật sâu vào lòng.
Thương Bích Lạc dần thu lại vẻ mặt dịu dàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Hắn cụp mắt xuống, ánh nhìn hỗn loạn đầy miệt thị lạnh băng quét qua “con mồi” đang rơi vào bẫy. Trái lại, giọng hắn vẫn ngọt ngào dịu dàng: “Không sao rồi, tất cả đã qua.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay ôm lấy eo Hạ Hoàng Tuyền, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Thật sao?”
“Thật… Ách!!!” Thương Bích Lạc còn chưa kịp nói hết câu, đã bị một cú đấm cực mạnh giáng thẳng vào bụng.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm dáng vẻ co quắp của hắn đang ôm bụng dưới đất, bao nhiêu buồn bực phút chốc tan biến, thậm chí còn muốn bật cười và tung hoa ăn mừng — đồ khốn, ngươi tưởng ôm ta là dễ à?! Dạng như ngươi mà nghĩ có thể lừa được ta, còn tưởng có trò gì mới mẻ? Nghĩ đang diễn mấy vở tiểu thuyết ngôn tình hạng ba sao? Quả thật làm người ta thất vọng!
Sau đó, cô đưa ra một quyết định quan trọng:
Không thể để Thương Bích Lạc cứ luôn chê bai mình được — cô cũng phải làm hắn ghê tởm lại một trận mới được!
Vì vậy, cô lau mặt, dẹp bỏ vẻ yếu đuối đáng thương, ngồi xổm xuống tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, ngươi không sao chứ? Ta không cố ý… chỉ là chợt nhớ ra lúc ngươi đi WC xong không rửa tay mà đã chạm vào ta, nhất thời không kiềm chế được…”
“……”
“Ngươi giận ta sao?” — gương mặt đáng thương như hoa lê dính mưa.
“……Không, sao có thể.” — gương mặt dịu dàng như gió xuân của bạch liên hoa.
Bạch liên hoa đối đầu với tiểu bạch hoa — hai người tự cảm thấy buồn nôn, nhưng lại càng nỗ lực làm đối phương buồn nôn hơn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp tục phân tích tâm lý Boss nhé 【 uy
Chuyện ở WC… đúng là muốn giết tôi mà!!!
Về quá trình biến đổi: Hừ, hóa ra chỉ đến thế thôi, tưởng là sẽ khó khăn gì ghê gớm lắm cơ, thật đúng là thất vọng —— a!!! —— buồn nôn thật —— rốt cuộc là bị thứ quái gì nhập vào người vậy?!
(Tác giả xin tuyên bố không chịu trách nhiệm với những lời trên xD)
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần