Danh sách chương

Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan

02/05/2025

Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi

02/05/2025

Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?

02/05/2025

Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

02/05/2025

Chương 5: Ai với hắn là người yêu?

02/05/2025

Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?

02/05/2025

Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý

02/05/2025

Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi

02/05/2025

Chương 9: Ta sẽ không phụ trách

02/05/2025

Chương 10: Boss không phải là sủng vật

02/05/2025

Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng

02/05/2025

Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết

02/05/2025

Chương 13: Boss là tên biến thái

02/05/2025

Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người

02/05/2025

Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới

02/05/2025

Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss

02/05/2025

Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa

02/05/2025

Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo

02/05/2025

Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân

02/05/2025

Chương 20: Tới đây bắt nạt người

02/05/2025

Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt

02/05/2025

Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ

02/05/2025

Chương 23: Đến đây nào!

02/05/2025

Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới

02/05/2025

Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được

02/05/2025

Chương 26: Thanh mai trúc mã

03/05/2025

Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời

03/05/2025

Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy

03/05/2025

Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại

03/05/2025

Chương 30: Cướp quái là không thể nào

03/05/2025

Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy

03/05/2025

Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn

03/05/2025

Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta

04/05/2025

Chương 34: Muốn ôm một cái không

04/05/2025

Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi

04/05/2025

Chương 36: Cùng ở với người kia

05/05/2025

Chương 37: Cái gì P

05/05/2025

Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau

05/05/2025

Chương 39: Dưới ánh trăng

06/05/2025

Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng

08/05/2025

Tận thế: Cõng Boss đến hạn cuối

Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

Chương trước

Chương sau

“Bên kia thế nào?”

Như thể đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Thương Bích Lạc trên lưng nàng chỉ về một vị trí không xa. Hạ Hoàng Tuyền mím môi—dù rất không muốn nghe theo hắn, nhưng cũng phải thừa nhận, đó đúng là một vị trí quan sát lý tưởng. Thế nên, nàng lại lần nữa lao nhanh về phía trước.

Nơi mà Thương Bích Lạc chỉ là mái của một tòa nhà. May mắn là không cần vào trong—một việc có thể tiềm ẩn nguy hiểm. Lưới chống trộm gắn bên ngoài cửa sổ lại vô tình trở thành điểm tựa lý tưởng khi nhảy lên. Với thể chất mạnh mẽ đến mức phi thường, ngay cả khi đang cõng một người đàn ông trưởng thành trên lưng, Hạ Hoàng Tuyền vẫn di chuyển linh hoạt, không tạo ra chút tiếng động nào khi bật lên nóc nhà, rồi hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng động.

Một chiếc xe tải. Quanh đó là mười mấy người đàn ông đang vật lộn với đám tang thi, trong tay cầm gậy gộc và các loại vũ khí đơn giản. Trên xe là một nhóm phụ nữ đang bịt miệng hoảng loạn—rất rõ ràng, tiếng khóc nức nở ban nãy phát ra từ họ. Đồng thời, có lẽ vì bị đám đàn ông quát mắng nên họ mới phản ứng như vậy.

Dù sao đi nữa, tình hình vẫn còn khá hơn tưởng tượng. Ít nhất, quần áo và đầu tóc của những người phụ nữ kia vẫn chỉnh tề, không thấy dấu vết bị hành hạ hay xâm phạm.

Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào mũi tên màu đen lớn in trên nóc xe tải, trong lòng hiểu rõ—đây chính là mục tiêu mà cô cần tiếp cận tiếp theo. Muốn thuận lợi gia nhập đội ngũ này, ra tay giúp đỡ là không thể thiếu. Hơn nữa, trong khả năng của mình, cô cũng không muốn thấy chết mà không cứu.

Quyết định xong, Hạ Hoàng Tuyền nhanh nhẹn nhảy khỏi tòa nhà. Mũi chân nhẹ chạm vào tường, mượn lực đáp xuống đất trong tư thế nửa ngồi vững vàng. Gần như trong chớp mắt, cô đã điều chỉnh lại tư thế và lập tức lao về phía đám người đang chiến đấu. Khi còn cách khoảng ba mét, một dòng chữ nhắc nhở lại bất ngờ hiện lên trước mắt.

【 Vật phẩm “Bịt mắt” đã để vào túi quần, đề nghị đeo lên. 】

“……”

Cái gì thế? Hạ Hoàng Tuyền cau mày dừng bước, rồi thật thà lục túi, móc ra một chiếc bịt mắt đen tuyền. Bất giác nhớ lại, lần đầu nhìn thấy mắt trái của mình, cô đã bị hoảng hồn một trận. Với đôi mắt như thế, người bình thường chắc chắn không dễ chấp nhận đâu—nghĩ vậy càng khiến cô thấy Thương Bích Lạc đúng là quá mức bình tĩnh.

Vừa nghĩ, Hạ Hoàng Tuyền vừa đeo bịt mắt lên. Kỳ lạ thay, nó hoàn toàn không cản trở tầm nhìn, lại còn mềm mại nhẹ nhàng đến mức nếu không thấy hình ảnh phản chiếu trong cửa kính bên đường, cô gần như quên mất mình đang đeo gì. Nhưng như vậy cũng tốt—một mắt đột ngột không dùng được có thể làm ảnh hưởng cân bằng cơ thể.

Toàn bộ quá trình tạm dừng này chỉ tốn khoảng mười giây. Hạ Hoàng Tuyền lập tức lên đường trở lại, lần này không còn bất kỳ trở ngại nào. Dứt khoát và lưu loát, cô rút thanh trường đao sắc bén bên hông ra, không quay đầu lại mà lạnh lùng nói:

“Bám chắc vào, ngã xuống thì ta sẽ không cứu đâu!”

Dứt lời, cô mạnh mẽ tung cú đá về phía một tang thi gần mình nhất. Cú đá mạnh đến mức bẻ gãy cổ tang thi, khiến nó văng ngược về phía sau, va đổ thêm một loạt xác sống khác như quân cờ domino. Đồng thời, tiếng động thu hút thêm một nhóm tang thi khác lao về phía cô, làm áp lực cho đám đàn ông đang chiến đấu lập tức giảm xuống rõ rệt. Lúc này, họ đã có thể rảnh tay đưa mắt liếc nhìn cô gái mạnh mẽ đột ngột xuất hiện như một cơn gió lốc.

Cô nàng với mái tóc đen dài được buộc cao thành đuôi ngựa sau gáy, khoác trên mình một chiếc sơ mi tay dài kiểu dáng đơn giản, quần dài bó sát đến tận gối rồi nhét gọn vào đôi giày da, từ đầu đến chân – tóc đen, áo đen, quần đen, giày đen – toàn thân tựa như được điêu khắc bằng màu đen vậy. Nhưng thứ thật sự hút mắt người khác không phải là màu đen bao phủ đó, mà là chiếc bịt mắt đen trên con mắt trái của cô, khiến khuôn mặt thanh tú càng tăng thêm vài phần thần bí… và sát khí.

— Nếu Hạ Hoàng Tuyền có khả năng đọc tâm người khác, chắc chắn cô sẽ phá lên cười ba tiếng, bởi bộ trang phục này chính là “tác phẩm kinh điển” của ông trời dành riêng cho cô đấy chứ còn gì! Từ lúc xuyên không tới đây đã mặc như thế rồi, muốn thoát cái style “quạ đen phiên bản người” cũng không được! Ép mua ép bán cũng đừng trắng trợn thế chứ! Dù trong lòng cô thà ở truồng còn hơn… thì thôi, coi như tạm chấp nhận.

Trong khi mọi người đang soi mói nhìn cô, thì thực ra, Hạ Hoàng Tuyền cũng đang soi lại họ… Trên người họ tỏa ra khí tử vong, nhưng lại không đồng đều chút nào. Rõ ràng đang ở trên xe thì phải là vùng an toàn, vậy mà mấy cô gái kia trông còn “đen số” hơn mấy anh phía dưới? Ờ… có vẻ thứ cô nhìn thấy không phải mức độ nguy hiểm hiện tại, mà là… hạn sử dụng cuộc đời?

Cô hơi nheo mắt lại. Trong đám nam giới kia, có một người khiến cô để ý hơn cả. Nhưng không phải lúc để nghĩ nhiều.

Hạ Hoàng Tuyền vung tay, con dao bén loáng trong tay “xoẹt” một phát, ba cái đầu tang thi bay vèo ra ngoài. Cô phóng về phía đám người như máy gặt, vừa chạy vừa thu hoạch thây ma như đang gặt lúa.

Mấy ông đang mải đánh tang thi bị cô dọa đến ngẩn người — đây là người thật á? Không phải quái thú trá hình đấy chứ? Lần đầu tiên thấy có một cô gái cõng theo một người đàn ông trưởng thành mà vẫn hăng hái vung dao chém tang thi như đi dạo thế này!

Hạ Hoàng Tuyền thực sự không muốn như vậy đâu, nếu được chọn, cô đã sớm vứt Thương Bích Lạc vào đống rác bên đường rồi. Nhưng không được. Nhiệm vụ yêu cầu bảo vệ hắn. Ai coi phim hay đọc truyện đều biết, bị tang thi cào nhẹ cái thôi là khả năng nhiễm bệnh cao chót vót. Trong tình trạng Boss này sống chết chưa rõ, cô chẳng dám liều. Dù cõng người đi đánh nhau thì vướng thật đấy, nhưng cô vẫn phải gồng mặt lên giữ hình tượng cao quý, lạnh lùng, đẹp trai.

Khi đến gần chiếc xe tải, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Một tay buông dao, tay kia nắm tay Thương Bích Lạc, kéo phắt hắn xuống, rồi tiện tay ném luôn vào trong thùng xe như quăng bao cát. Nhìn hắn lăn vài vòng trong xe mới dừng lại, cô lau mồ hôi — hình như lại quên kiềm chế sức lực rồi? Nhưng thôi kệ, Boss mà, máu dày lắm, quăng vài lần cho quen. Nghĩ vậy mà trong lòng cảm thấy sảng khoái lạ kỳ, lại tiếp tục nhảy vào băm tang thi tiếp.

Với sự hỗ trợ của cô, đám đàn ông nhanh chóng dọn sạch khu vực. Khi con tang thi cuối cùng ngã “rầm” xuống đất, cô cắm dao vào vỏ, treo lên hông, đứng im tại chỗ, biểu thị không có ác ý.

Hành động của cô rõ ràng hơn ngàn lời nói. Mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau vài giây, rồi một người trông rắn chắc, tóc húi cua, khoảng hơn ba mươi tuổi tiến lên, nở nụ cười ấm áp:

 

“Chào cô, tôi là Nhậm Cường.”

Hạ Hoàng Tuyền cũng rất biết điều, đưa tay bắt:

“Hạ Hoàng Tuyền.”

“… Ha ha, cô em tên ngầu phết.”

“… Cũng tàm tạm.”

“… Thân thủ cũng ghê gớm đó nha.”

“Cũng tạm.”

“…”

“…”

Tình hình trở nên gượng gạo kỳ lạ. Nhiều người mới gặp cô lần đầu nên hơi khớp, mà bản thân Hạ Hoàng Tuyền cũng chẳng phải kiểu dễ gần, nên bầu không khí cứ tẻ nhạt tê cứng cả lại. Cô thì ngoài mặt vẫn trấn định như tượng, trong lòng lại như gà mắc tóc: Làm gì tiếp đây trời?! Ai chỉ tui với?!

Cùng lúc đó, Nhậm Cường cũng đang rối như tơ vò. Kiểu tiểu cô nương này vừa nhìn là biết kiêu ngạo, nói chuyện chẳng dễ tẹo nào, nhưng đánh nhau lại quá xịn, bỏ qua thì tiếc hùi hụi. Thế là anh nhớ lại cái người vừa được cô cõng khi nãy, liền thử mở lời:

“Trên xe bọn tôi còn chỗ trống, hai người có muốn đi cùng không?”

“Được a!” Hạ Hoàng Tuyền lập tức yên lặng trong lòng phát cho anh một cái “Thẻ Người Tốt”.

Dù quá trình có chút khúc mắc nhỏ, nhưng cuối cùng cô cũng nhập hội thành công.

Tâm trạng đang có chút vui vui, cô vừa bước tới cửa thùng xe thì… tâm tình rớt cái “bịch” xuống đáy cốc.

Nguyên nhân rất đơn giản. Trong khi cô còn đang liều mình chiến đấu ngoài kia, thì cái tên Thương Bích Lạc này lại đang hưởng thụ “dịch vụ spa cao cấp” trong xe: bên trái có em gái bôi thuốc cho hắn, bên phải có em gái tán gẫu cùng hắn, phía sau còn có em gái rót nước cho hắn uống… Mẹ nó chứ! Sao không có em gái nào rót nước cho chị?! Rõ ràng chị mới là người xông pha vì dân vì nước kia mà!

Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu nhìn một cái, thấy mấy gương mặt đàn ông xung quanh cũng đang tức tối không kém. Trong lòng cô cười lạnh:

Ừ đấy, đánh hắn đi! Đánh mạnh vào! Miễn là đừng để chị ra tay là được!

“Khụ!” – Nhậm Cường nhận ra bầu không khí có chút “bất đối”, vội ho một tiếng, hỏi:

“Tiểu Hạ này, hắn là người của cô à…?”

“Hắn hả?” Hạ Hoàng Tuyền đang định phán câu xanh rờn “người qua đường thôi, muốn xử sao tùy mấy anh”, thì bị Thương Bích Lạc ngắt lời.

“Cô quay lại rồi à?” – Hắn vừa hỏi vừa lết đến gần thùng xe, hai chân vô lực phải chống tay vào thành xe mới di chuyển được, nhìn rất là… tội nghiệp.

Hạ Hoàng Tuyền bị ánh mắt “dịu dàng chết người” của hắn làm cho gai hết cả người, theo phản xạ liền hất tay hắn ra. “Bang!” – một tiếng vang lên, một vật gì đó rơi từ tay hắn xuống đất. Cô liếc nhìn — là một chiếc khăn tay trắng tinh.

“Xin lỗi.” Thương Bích Lạc ngẩn ra một chút, rồi nhẹ nhàng cúi mắt, giọng trầm hạ xuống, dịu như cánh hoa rơi:

“Tôi chỉ thấy mu bàn tay cô dính máu tang thi… lại gây phiền cho cô rồi.”

“…”

Ngay khoảnh khắc đó, không khí trong xe như nổ tung.

Mấy cô gái ánh mắt đang từ thương cảm chuyển thành phẫn nộ. Còn đám đàn ông ánh mắt lại chuyển từ phẫn nộ sang… thông cảm.

Công thần cứu đoàn – Hạ Hoàng Tuyền – trong chớp mắt bị tẩy đen thành… tội nhân thiên cổ.

Thương Bích Lạc!

Cái tên khốn nhà ngươi… chờ đó cho ta!!!

Tác giả có lời muốn nói:

  • Tâm trạng nữ chính lúc này: A a a a, sao lại tội nghiệp đến thế chứ…
  • Tâm trạng nam chính khác: Hóa ra là người tàn phế… thôi tha cho hắn vậy.
  • Còn Boss thì nghĩ: Ra vẻ yếu thế vô dụng không hiệu quả à? Không có phản ứng nữ tính, cũng chẳng ghét kẻ yếu? Phải thay đổi chiến lược tiếp cận thôi… Tìm đồng minh mạnh trước đã.

Vì vậy, xin đừng thương cảm tên này, hắn bị ngược là đáng đời!!!

Hết Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page