Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
“Khách quan, ngài có biết không?”
“Mỗi viên đá quý trên đời này đều đang chờ đợi người chủ nhân xứng đáng của mình. Ví dụ như viên này…”
Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay, cảm giác đó dường như vẫn còn in đậm. Hạ Hoàng Tuyền siết chặt tay, hình ảnh người chủ tiệm Di-gan mặc đồ đen huyền bí lại hiện lên trong tâm trí cô.
“Trên thế gian này, mỗi con người đều là duy nhất. Tương ứng với điều đó, mỗi viên đá quý cũng là duy nhất. Khi một người đặc biệt gặp được một viên đá đặc biệt, có lẽ sẽ bắt đầu một hành trình… đặc biệt.”
Dù biết những lời ấy nghe có vẻ sáo rỗng, cô vẫn quyết định mua viên hổ phách kỳ lạ kia. Bề ngoài nó trơn nhẵn, bóng bẩy, nhưng bên trong lại có một lõi đỏ rực như lửa — nhìn kỹ, chẳng khác gì một con mắt đang ánh lên đầy ác ý.
Chủ tiệm nói, nó có tên là “Hoàng Tuyền chi nhãn.”
Cứ tưởng chỉ là một trò đùa kỳ quặc, nhưng mười ngày sau khi mua viên hổ phách, một tai nạn bất ngờ khiến nó thật sự trở thành con mắt của cô — nằm ngay trong hốc mắt trái.
Nhưng điều kỳ lạ là: mặc dù đã mất đi nhãn cầu thật, cô vẫn có thể nhìn thấy thông qua “Hoàng Tuyền chi nhãn”. Quả là một phép màu.
Một viên hổ phách đặc biệt. Một cô gái đặc biệt đã dùng chính nó thay cho mắt. Và giờ đây, dường như… một hành trình đặc biệt cũng đã bắt đầu.
Cái loại tình huống “chủ nghĩa trung nhị” này là chuyện gì thế hả trời!? Thật muốn hét lên cho đỡ bực mà!
Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, vung võ sĩ đao trong tay. Kèm theo tiếng chém sắc bén, một con tang thi bị cô chặt đầu. Cái đầu đầy tử khí nặng nề lăn đến sát chân cô.
Cô chẳng buồn nhìn, xoay đao vài vòng rồi thu lại vào vỏ một cách gọn gàng, thành thạo.
Mới đầu thấy buồn nôn, từng phải dựa vào tường để nôn. Nhưng sau một thời gian chém giết liên tục, cô lại thấy… quen dần. Mà thói quen — thật sự là một thứ rất đáng sợ.
Cô không biết tại sao bản thân lại rơi vào thế giới xa lạ này. Cũng chẳng rõ tại sao mắt trái mình lại biến thành “Hoàng Tuyền chi nhãn”. Không hiểu sao mình lại có khả năng chiến đấu mạnh đến thế. Tất cả những giả thiết kỳ dị ấy cứ tự nhiên xuất hiện trong đầu cô, như thể… cô là một nhân vật trong trò chơi, bị một người chơi nào đó điều khiển, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận tất cả.
Nhưng có một điều cô chắc chắn:
Hạ Hoàng Tuyền ngẩng đầu, nhìn lên — trên đầu cô là một mũi tên màu đen hiển thị rõ ràng. Ngoại trừ hướng mũi tên chỉ, mọi lối đi khác đều bị ngăn lại bởi một lực vô hình.
Chỉ cần đi theo hướng mũi tên kia… có lẽ cô sẽ tìm được câu trả lời?
Thế là, cuộc sống của cô từ đó chỉ còn: chém tang thi —— nghỉ —— lại chém —— lại nghỉ —— tiếp tục chém. Khi cuối cùng cô cũng đến được nơi mũi tên chỉ dẫn, đã nửa tháng trôi qua từ lúc xuyên không. Rõ ràng chỉ mới hai tuần, nhưng mọi quan niệm trong đầu cô dường như đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Nếu có thể trở lại thế giới thực, việc đầu tiên nhất định là đi trị liệu tâm lý, nếu không thì tương lai thành “sát nhân hàng loạt” cũng không chừng!
“Là tòa nhà bị bỏ hoang?” — Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía cuối đường, lẩm bẩm, “Sao cứ có cảm giác… sắp có thứ gì đó xuất hiện…”
Dù vậy, cô không có lựa chọn nào khác ngoài bước tiếp.
Hít sâu một hơi, cô lao đi như một con mèo không phát ra tiếng động, nhanh nhẹn và dứt khoát, chạy về phía tòa nhà bỏ hoang.
Cửa — sạch sẽ.
Đại sảnh — sạch sẽ.
Hành lang — cũng sạch sẽ.
Không có tang thi. Nhưng sự trống trải ấy lại khiến người ta căng thẳng hơn cả những nơi đầy rẫy xác sống.
Chỉ đến khi cô bước lên tầng hai và nghe thấy tiếng nhạc du dương, cô mới hiểu tại sao những nơi khác đều trống vắng — tất cả tang thi đã bị tiếng nhạc hấp dẫn đến đây.
Nhưng mà… tòa nhà bỏ hoang làm gì có tiếng nhạc?!
Tầm nhìn bị che khuất bởi đám tang thi dày đặc, cô không nhìn thấy rõ bên trong. Nhưng linh cảm mách bảo cô rằng có điều gì đó đang chờ đợi phía sau.
Cô đảo mắt tìm kiếm, ánh nhìn bất chợt dừng lại — trên tầng hai có một mảnh bê tông treo lơ lửng, dường như là phần còn sót lại sau khi tầng ba bị phá bỏ. Chỉ cần vòng qua một chút là có thể trèo lên. Quan trọng là — phía trên sạch sẽ, không có tang thi.
Suốt nửa tháng quan sát, cô phát hiện bọn tang thi này chỉ có thính giác, nên chỉ cần không phát ra tiếng lớn hơn âm nhạc kia, cô sẽ không bị phát hiện.
Khi thành công trèo lên, trong đầu cô bất chợt vang lên hai câu nói.
【 Cam đoan mục tiêu không chết cho đến khi rời đi. 】
“……”
Là gì vậy? Dù chỉ thoáng hiện, nhưng lại như khắc sâu vào tâm trí cô. Theo bản năng, cô cảm thấy: mình buộc phải hoàn thành. Không thể không làm.
Bởi có lẽ — chỉ như vậy, cô mới có thể trở về nhà.
Vậy… cái gọi là “mục tiêu” rốt cuộc là gì?
Cô đã tìm ra rồi.
Tiếng gào rú điên cuồng của đám tang thi tạo thành một vòng vây khép kín. Ở trung tâm vòng vây đó là một người đàn ông đang ngồi yên lặng trên xe lăn. Lúc này, đầu hắn hơi cúi xuống, đôi mắt nhắm nghiền, trông như đã mất đi ý thức.
Trên đầu gối hắn đặt một chiếc hộp nhạc đang mở nắp, phát ra những âm thanh dịu dàng, trong trẻo như giấc mộng. Chính giai điệu ấy đã dẫn dụ bầy tang thi đến.
Nhưng dường như có một thứ gì đó đang bảo vệ hắn — trong phạm vi một mét quanh người hắn, hoàn toàn không có bất kỳ tang thi nào. Những con cố gắng lao vào đều bị một lực chắn vô hình đánh bật ra, không thể tiến thêm bước nào. Thế nhưng, như bị một cơn đói vô tận điều khiển, chúng không ngừng lặp lại hành động nhào tới rồi bị đánh văng ra, điên cuồng đến vô lý.
Hạ Hoàng Tuyền khẽ nhíu mày. Tình huống trước mắt khiến cô nhớ lại lúc chính mình bị ép buộc phải đi theo hướng chỉ định, không thể đi sai lệch. Quả nhiên, người đàn ông này… chính là mục tiêu mà cô cần tìm?
Nhưng mà… sao trông quen mắt thế nhỉ? Gặp ở đâu rồi thì phải…
Người đàn ông đang ngủ say trông chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt sở hữu một vẻ đẹp tinh xảo chưa từng thấy — đẹp đến mức khiến người ta nín thở, nhưng lại không hề mang nét yếu đuối. Bộ âu phục ôm lấy vóc dáng gầy gò, áo khoác hơi mở ra, từ góc nhìn này có thể thấy được chiếc áo sơ mi trắng và chiếc cổ thanh mảnh.
“Quả nhiên… trông quen lắm…”
Ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền dừng lại — không phải trên ngón tay trắng trẻo của hắn, mà là chiếc nhẫn bạc trên ngón út tay trái, khắc hình hoa diên vĩ.
Xác nhận mục tiêu… Quỷ tha ma bắt thật chứ!
Cái này… chẳng phải là Thương Bích Lạc sao!?
Thương Bích Lạc là ai? Là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà mấy ngày trước cô mượn từ thư viện trường đại học để đọc. Vì tên nhân vật giống tên mình, nên cô tò mò đọc thử — rồi bị cuốn vào lúc nào không hay.
Lúc đầu, cô rất thích hình tượng chàng trai ánh trăng dịu dàng này: dù mất khả năng đi lại nhưng vẫn giữ được một trái tim dịu dàng, luôn mỉm cười ấm áp với thế giới. Hạ Hoàng Tuyền đã từng xúc động đến mức tim rối loạn vì hắn, còn lo lắng liệu hắn có phải sẽ chết trong quyển tiểu thuyết trinh thám bí ẩn ấy hay không.
Sau đó, hắn không chết. Nhưng — vấn đề là! Cô hoàn toàn không ngờ rằng hắn là Boss phản diện! Không ngờ được cái nụ cười hiền lành kia lại là để che giấu việc hắn đứng sau giật dây khiến nam chính, nữ chính, cả nam phụ lẫn nữ phụ đều chết sạch!
Cứ tưởng hắn là kiểu “Hoa Mãn Lâu”, hóa ra lại là “Nguyên Tùy Vân” chính hiệu!
Cái thể loại tiểu thuyết mà toàn bộ nhân vật chính bị diệt sạch này sao lại có thể được xuất bản cơ chứ!? Quá phá hoại tam quan rồi còn gì!
Phát hiện nam thần lý tưởng của mình biến thành đại phản diện, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy xấu hổ vô cùng — từ fan thành anti, mỗi đêm trước khi ngủ đều phải mắng hắn ba trăm câu trong đầu mới thấy dễ chịu!
Nhưng giờ thì sao? Thương Bích Lạc lại xuất hiện ở thế giới này!? Tiểu thuyết rõ ràng lấy bối cảnh hiện thực cơ mà. Không, khoan đã — vấn đề không phải ở đó.
Vấn đề là — giờ cô phải cứu hắn!?
Cô còn phải bảo vệ hắn rời khỏi thế giới này trước!?
【 Mục tiêu bảo hộ được chọn tự động từ trong trí nhớ của người chơi, định vị là khác phái được chú ý nhất gần đây. 】
Trò đùa gì đây trời!?
“……”
Đừng có chơi tôi thế này chứ!
Tôi không làm!!!
Dù trong lòng gào thét như thế, nhưng — không làm… thì hiển nhiên là không thể.
Bản năng mách bảo cô: nếu muốn trở về nhà, cô phải ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ.
Khi cô đang cố gắng dằn lại cảm giác bài xích trong lòng để tập trung suy nghĩ thì người đàn ông vốn vẫn nhắm mắt lại — mi mắt khẽ run lên, rồi từ từ mở mắt ra.
Cùng lúc đó, lớp chắn bảo vệ hắn đột nhiên biến mất.
Đám tang thi mất kiểm soát, lập tức nhào tới!
Những móng vuốt nhọn hoắt, vấy đầy máu khô, sắp chạm vào người Thương Bích Lạc. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Hạ Hoàng Tuyền hét lên như trút giận, một cước đá vỡ ô cửa kính, tiếng vang chấn động cả tầng lầu.
Âm thanh ấy thành công thu hút sự chú ý của đám tang thi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng đồng loạt dừng lại một giây — chỉ một giây thôi, đã đủ!
Hạ Hoàng Tuyền đạp lên đầu vài con tang thi, nhảy vào giữa vòng vây. Cánh tay cầm đao không ngừng hạ xuống, từng con tang thi bị chém nát đầu bằng những cú đánh chuẩn xác và mạnh mẽ. Cô tiếp đất, rồi nhảy lên lần nữa, chém gục một dãy tang thi như domino, bụi đất bắn lên mù mịt.
Vòng vây bị xé toạc.
Trong tiếng va chạm lanh lảnh, Hạ Hoàng Tuyền tranh thủ thêm vài giây hành động. Cô xoay eo, vung đao — một mảng tang thi trước mặt lại ngã xuống.
Không chút do dự, cô tung một cú đá cực mạnh vào chiếc xe lăn Thương Bích Lạc đang ngồi, tạo ra một đường đột phá.
Chiếc xe lăn bị đá bay thẳng ra ngoài, đâm mạnh vào tường bên kia mới chịu dừng lại. Hạ Hoàng Tuyền liếc thấy Thương Bích Lạc bị va chạm đến mức lăn khỏi xe, người dính đầy bụi bặm, chật vật không tả.
Kỳ thật… cô không cố ý… chỉ là do thói quen đá tang thi, đá tường, đá cửa sổ… nên nhất thời quên khống chế lực chân.
Mặc dù biết rõ hành động ấy không quá thích hợp, trong lòng cô vẫn dâng lên một chút sung sướng. Kiểu như — “A, thấy hắn bị ngược tôi mới thấy dễ chịu!”
Không đúng, không đúng chút nào!
Hạ Hoàng Tuyền vội lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy, tập trung toàn bộ tinh thần vào đám tang thi. Cô lại tiếp tục vung đao, quét sạch chúng thêm một lần nữa. Rồi cúi người, cô nhặt lại chiếc hộp nhạc vừa bị đá văng xuống đất lúc nãy khi cứu Thương Bích Lạc. Cô đóng nắp lại — nhưng nó vẫn phát nhạc, không hề có dấu hiệu dừng lại.
“Bị hỏng rồi sao…” — cô khẽ cau mày, rồi quay đầu lại, nhìn về phía người thanh niên đã cố bò trở lại xe lăn, hỏi bằng giọng hờ hững:
“Thứ đồ chơi này… với ngươi có quan trọng lắm không?”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần