Xuyên Thư Bỗng Vớ Được Cữu Cữu Của Nam Chính

Chương 7: Nhập gia tùy tục

Chương trước

Chương sau

Hắn tuy ăn mặc đơn sơ, nhưng nàng cảm nhận được người này tuyệt chẳng phải kẻ tầm thường, hẳn xuất thân phi phàm. Hơn nữa, hắn mang theo uy nghiêm của người ở trên cao, khiến người chẳng dám ngước nhìn.

Đầu óc Vân Ninh nhanh chóng chuyển động.

Xét theo niên kỷ của người này, hẳn không phải là bằng hữu của Giản Quân Ninh, mà là bằng hữu của phụ thân. Lại nhìn khí thế, tất là người làm quan. 

Nghĩ đến đây, nàng đoán vị này hẳn là đồng liêu của phụ thân, lạc đường nên mới đến nhầm chốn.

Vân Ninh bị người bắt gặp, trong lòng vốn đã vô cùng hoảng hốt, giờ lại bị người kia chăm chú nhìn chằm chằm, càng thêm sợ hãi bất an.

Chẳng lẽ người này đã phát hiện ra điều gì đó?

Thấy nam tử nọ cứ nhìn mình mà chẳng hé môi nửa lời, Vân Ninh quyết định tiên hạ thủ vi cường. Nàng lấy dũng khí, siết chặt nắm tay, đón thẳng ánh mắt của hắn, giọng thanh thanh cất lên: “Ngươi là ai, lại dám tự tiện xông vào ngoại viện phủ ta!”

Nghe lời ấy, nam nhân khựng lại, đầu mày khẽ nhướng, kế đó ánh mắt lướt qua bàn tay nắm chặt bên váy của Vân Ninh, trong mắt thoáng hiện một tia tiếu ý.

Vân Ninh vẫn luôn chăm chú quan sát nam tử, đương nhiên chẳng bỏ qua tia cười lóe lên nơi đáy mắt hắn.

Người này thật kỳ quái, nàng răn đe hắn, vậy mà hắn lại nở nụ cười, chẳng lẽ lời nàng vừa nói buồn cười lắm sao?

Một tên tùy tùng bên cạnh tiến lên quát lớn: “Vô lễ! Đây là Tể tướng đương triều Mạnh đại nhân.”

Mạnh đại nhân?

Đương triều… Tể tướng?

Vân Ninh quả thực không dám tin vào tai mình.

Mình vậy mà trong ngày đầu xuyên thư liền gặp được nam tử quyền khuynh triều dã. Mà vị này xuất hiện nơi đây, lại chẳng phải bởi phụ thân nàng, mà là do nam chính. 

Bởi ngoài chức Tể tướng, người này trong sách còn là cữu cữu của nam chính!

Mạnh Vũ Chi, cữu cữu của nam chính, Bình Nam hầu, Tể tướng đương triều. Trong sách, hắn không được miêu tả nhiều, cơ hồ chỉ vỏn vẹn tám chữ: Vị cao quyền trọng, không gần nữ sắc.

Nam chính vốn mang hào quang chủ nhân vật, đã đủ khiến người kiêng kị, huống chi là vị quyền thần nắm giữ sinh sát đại quyền trong tay như thế này, càng khiến người khiếp đảm hơn.

Trong truyện rất ít khi nhắc đến Mạnh Vũ Chi, chỉ từ lời kể lơ đãng của nam chính, từ đôi ba câu ít ỏi ấy cũng có thể cảm nhận được sự tôn kính xen lẫn e dè của nam chính đối với vị cữu cữu này. 

Nào có ngờ nhân vật trong sách vốn như truyền thuyết, hôm nay lại bị nàng mạo phạm. Mà nàng mới rồi còn lớn tiếng vô lễ với hắn, chẳng phải là đang rước họa vào thân ư?

Mấy trò vặt vãnh của nàng, đem ra trước mặt người thường thì thôi cũng được, nhưng trước mặt lão thần chinh chiến nơi triều đình đã lâu, mọi lớp vỏ ngụy trang đều vô dụng cả.

Bịch!

Nhập gia tùy tục, biết thời thế mới là tuấn kiệt.

Giờ đây, người quỳ xuống lại là Vân Ninh.

Mãi đến khi đầu gối chạm đất, nàng mới nhận ra việc quỳ xuống thực ra dễ dàng đến vậy.

Nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao người trong viện thường xuyên quỳ gối trước nguyên chủ. Suy cho cùng, được sống vẫn là quan trọng hơn hết.

Sự tình hôm nay, nàng là người có lỗi. 

Là nàng hôm qua đem túi thơm đặt vào phòng nam chính, cũng là nàng hôm nay tự ý xâm nhập phòng nam chính để lấy lại vật ấy.

“Tiểu nữ không biết thân phận của đại nhân, vừa rồi thất lễ, kính xin đại nhân rộng lòng, chớ chấp nhặt tiểu nữ.”

Hương Thảo cũng theo đó quỳ xuống.

Thấy hành động của Vân Ninh, Mạnh Vũ Chi hiếm khi sững sờ một thoáng.

Làm quan mười mấy năm, hiếm có chuyện nào khiến hắn phải kinh ngạc như vậy.

Lần đầu gặp mặt, tiểu cô nương kia khí thế hừng hực, tựa như gió xuân mơn man, cả người tràn đầy sinh khí. Khi đối diện với hắn, nàng cũng có một bộ cao ngạo hống hách, hết sức sinh động. 

Nào ngờ vừa nghe thấy tên hắn liền bị doạ đến mức ấy.

 

Hết Chương 7: Nhập gia tùy tục.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page