Chương 1: Lan Ninh Ký
30/04/2025
Chương 2: Tiểu thư tha mạng
30/04/2025
Chương 3: Tiếp tục chải đầu đi
30/04/2025
Chương 4: Ngươi vừa nói gì?
30/04/2025
Chương 5: Đó là nhị tiểu thư nhà ta
30/04/2025
Chương 6: Chỉ cần không phải nam chính
30/04/2025
Chương 7: Nhập gia tùy tục
30/04/2025
Chương 8: Quả thực là khởi đầu cấp địa ngục
30/04/2025
Chương 9: Xem ra là y đã lo nghĩ nhiều rồi
30/04/2025
Chương 10: Ai ở ngoài đó?
30/04/2025
Lúc ấy, Vân Ninh đang đứng trong phòng của Lăng Tử Quan, nhìn quanh bốn phía, thoáng lộ vẻ khó xử.
Nàng bỗng nhớ ra hôm qua nguyên chủ vốn định thân giao túi thơm cho nam chính.
Kết quả nam chính mãi chưa trở về, trời lại dần tối, nàng ta đợi mãi không còn kiên nhẫn nữa liền giao túi thơm cho Hương Thảo, còn mình thì trở về nội viện.
Bởi vậy hiện tại Vân Ninh hoàn toàn không biết túi thơm rốt cuộc bị đặt ở nơi nào.
Hương Thảo tưởng Vân Ninh đến tiền viện để gặp thế tử, thấy nàng đứng yên bất động trong phòng khách, liền dè dặt đề nghị: “Tiểu thư, thế tử chắc còn đang cùng đại thiếu gia du ngoạn bên ngoài, chưa về, không bằng chúng ta lát nữa hãy quay lại?”
Vân Ninh vốn chẳng phải đến tìm nam chính.
Nàng đứng tại chỗ ngẫm nghĩ chốc lát, thực sự không biết túi thơm ở đâu, bèn nhìn sang Hương Thảo, hỏi thẳng: “Hôm qua ngươi để túi thơm ở đâu?”
Hương Thảo đáp: “Nô tỳ nhét dưới gối của thế tử rồi, đêm qua thế tử cùng đại thiếu gia trò chuyện thâu đêm, nghỉ lại tại phòng đại thiếu gia, chưa quay về, túi thơm hẳn vẫn còn ở đó. Chờ lát nữa thế tử trở về át sẽ phát hiện tâm ý của tiểu thư.”
Ngay lúc Hương Thảo vừa nói đến việc túi thơm ở dưới gối nam chính, Vân Ninh đã “vèo vèo” chạy đến mép giường, khi Hương Thảo nói xong, nàng đã tìm ra túi thơm rồi.
Vân Ninh cầm túi thơm lắc lắc trước mặt nàng ấy: “Là cái này phải không?”
Hương Thảo có chút kinh ngạc.
Hôm qua tiểu thư vừa nhìn thấy túi thơm này, sao hôm nay đã không nhận ra. Có lẽ bởi túi này không do chính tay tiểu thư thêu?
Tuy nghĩ vậy trong lòng, nhưng nàng ấy vẫn thành thật đáp: “Vâng, chính là cái ấy.”
Được Hương Thảo xác nhận, Vân Ninh cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào. May mà chuyện chưa phát triển đến bước tồi tệ nhất, may mà mọi thứ còn có thể vãn hồi.
Nàng vội nhét túi thơm vào tay áo.
Hương Thảo đối với hành động của Vân Ninh hết sức khó hiểu.
Hôm qua chẳng phải tiểu thư trăm phương nghìn kế muốn tặng túi thơm cho thế tử sao, cớ sao hôm nay lại lén lút thu hồi?
Chưa kịp mở miệng hỏi, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Nghe thấy động tĩnh, lòng Vân Ninh chợt “thịch” một tiếng.
Chẳng lẽ là nam chính trở về?
Nàng quay người nhìn về phía cửa.
Một luồng ánh sáng từ bên ngoài nghiêng nghiêng rọi vào, một đôi hài đen hiện ra trước mắt. Tiếp đến là bộ y phục tơ lụa màu tro.
Tuy y phục trông giản dị, nhưng trông chất vải cũng không rẻ.
Tim Vân Ninh lập tức treo lơ lửng nơi cổ họng.
Ngay sau đó, một nam tử thân hình cao lớn bước vào tầm mắt.
Người nọ đứng ngược sáng, ban đầu không thấy rõ dung mạo, chỉ cảm thấy toàn thân hắn tựa mang theo uy áp.
Nam tử lại tiến vào vài bước, Vân Ninh rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt hắn.
Chừng ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, trầm tĩnh nội liễm, chỉ cần đứng đó cũng khiến người chẳng thể xem thường, càng không dám nhìn thẳng.
Khí thế ấy tuyệt đối không phải loại nam tử chừng hai mươi như nam chính có thể có, mà giống như kẻ đã lâu ngày đứng nơi quyền đỉnh.
Vân Ninh bị khí thế của người trước mặt chấn nhiếp, nhất thời không dám mở miệng. Song nghĩ lại, mặc người này là ai, nhưng có thể chắc chắn một điều: hắn không phải nam chính.
Chỉ cần không phải nam chính, thì sự tình chưa đến mức tệ hại.
Nghĩ thế, nàng mới hơi thở nhẹ ra chút ít.
Thế nhưng, hơi thở chưa kịp buông trọn, nàng đã va vào một đôi con ngươi sâu thẳm như hàn đàm.
Tâm liền thoáng chút hoảng loạn.
Hắn rốt cuộc là ai? Khí thế trên thân hắn sao lại mạnh đến vậy?
Trái lại, nam tử vẻ mặt thản nhiên, đáy mắt tĩnh lặng không gợn sóng, tựa hồ chẳng lấy gì làm lạ khi thấy nàng và Hương Thảo hiện diện nơi đây.
Hắn đứng nơi cửa, không tiến thêm bước nào, cũng chẳng xoay người rời đi, chỉ lặng lẽ nhìn nàng như thế.
Vân Ninh chẳng biết phải hình dung ánh mắt ấy ra sao.
Ánh mắt nam tử cực kỳ bình thản, không vui không giận, như đêm tối, tựa vực sâu, khiến người rợn tóc gáy.
You cannot copy content of this page
Bình luận