Xuyên Thư Bỗng Vớ Được Cữu Cữu Của Nam Chính

Chương 5: Đó là nhị tiểu thư nhà ta

Chương trước

Chương sau

Giản Quân Ninh vốn chẳng ưa gì tính tình thô bạo của muội muội, sau chuyện ấy càng thêm đoạn tuyệt huynh muội tình thâm. 

Nam chính vốn còn có chút thiện cảm với nguyên chủ, sau khi thấy túi thơm cũng sinh chán ghét, tránh né nàng ta. 

Cuối cùng, nguyên chủ bị phụ thân đưa đến Lục gia. 

Lục gia là thế gia trăm năm, tộc nhân đều là người đọc sách, quy củ nghiêm minh, nguyên chủ bị hành hạ đến không còn hình người, về sau trốn về lại Giản phủ.

Nàng vốn là người hiện đại, chưa từng học quy củ cổ nhân. Lục gia quy củ lớn, nàng lại càng không muốn đi. 

Về sau phải thay nguyên chủ sống tiếp nơi này, nam chính Lăng Tử Quan là người nàng nhất định không thể đắc tội. 

Theo kinh nghiệm đọc truyện của nàng, nếu đắc tội nhân vật chính, tất sẽ chẳng có kết cục tốt. Mà muốn sống ung dung tự tại trong Giản phủ, đại ca Giản Quân Ninh cũng không thể đắc tội.

Việc cấp bách trước mắt là phải tranh thủ trước khi Lăng Tử Quan và Giản Quân Ninh trở về mà lấy lại túi thơm, giả như chuyện đó chưa từng xảy ra.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Hương Thảo, Vân Ninh nhanh chóng cầm khăn lau miệng, vừa đi vừa nói: “Đến ngoại viện.”

Hương Thảo ngẩn ra một chút, rồi lập tức đuổi theo.

Trên đường đi, Vân Ninh sợ không kịp, bước chân như bay.

Hương Thảo phải chạy nhỏ mới đuổi kịp, vừa chạy vừa thở dốc hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đến ngoại viện làm gì? Đại thiếu gia và thế tử còn chưa trở về, không bằng ngồi xe ngựa đi tìm họ?”

Vừa nghe lời ấy, Vân Ninh chẳng còn màng tới dáng vẻ thục nữ, lấy hết sức lực khi xưa thi chạy cự ly trăm mét, xách váy lên mà chạy.

Phải nhanh chóng lấy lại túi thơm trước khi hai vị thiếu gia trở về, nếu họ mà thấy rồi thì mọi chuyện đều hỏng cả, đến lúc đó dù có mười cái miệng nàng cũng khó lòng biện giải.

Vương quản sự đang dẫn vị quý nhân đến phòng khách ở ngoại viện, biết thân phận quý nhân tôn quý nên vô cùng cung kính, lưng khom gối thấp, chẳng dám ngẩng đầu. Trên đường, để quý nhân không thấy bị lạnh nhạt, ông ta nhỏ giọng giới thiệu cảnh sắc trong phủ.

Bỗng nhiên, ông ta phát hiện quý nhân kia dừng bước, ngỡ bản thân lỡ lời khiến quý nhân phật ý, tức thì trán liền toát mồ hôi lạnh. 

Quý nhân hồi lâu không nói tiếng nào, cũng chẳng tiếp tục bước đi. 

Vương quản sự dè dặt ngẩng đầu, muốn nhìn sắc mặt quý nhân. Ngẩng đầu xong, lại thấy quý nhân đang nhìn về hành lang phía trước không xa. 

Ông ta thuận theo ánh mắt của quý nhân nhìn sang, tức thì bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Nhị tiểu thư thường ngày ở nội viện đã ngang ngược càn rỡ, nay lại còn vô quy vô củ nơi ngoại viện. Nếu lỡ va chạm đến vị quý nhân này, lão gia ắt sẽ không tha cho nàng.

Ông ta đảo tròng mắt, cười nói: “Đó là nhị tiểu thư nhà ta, để đại nhân chê cười rồi.”

Nam tử thân mặc thường phục màu tro liếc mắt nhìn Vương quản sự một cái, chẳng nói một lời, lại tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Vương quản sự vội vàng ngậm miệng, theo sau bước đi.

May thay Vân Ninh có ký ức của nguyên chủ, thuận lợi đến được ngoại viện.

Bởi vì thân phận và tính tình của nguyên chủ, dẫu nàng có biểu hiện quái dị cỡ nào, người trong phủ cũng chẳng ai dám cản. Vân Ninh một đường thông suốt bước vào phòng của Lăng Tử Quan.

Bên kia, Vương quản sự cũng vừa dẫn quý nhân đến ngoài viện.

“Nơi này chính là nơi thế tử nghỉ ngơi. Lão gia nhà ta sợ thế tử ở không quen, nên đặc biệt đem viện tốt nhất nơi ngoại viện dành cho thế tử. Viện này cực rộng, thanh tĩnh không ai quấy rầy, thực hợp để nghỉ ngơi…”

Vương quản sự hết lời khen ngợi công lao Giản phủ.

Nam tử liếc mắt nhìn tuỳ tùng.

Tuỳ tùng tiến lên, nói với Vương quản sự: “Đa tạ, đại nhân nhà ta tự vào là được, không phiền ngươi nữa.”

Vương quản sự vội vàng khom lưng đáp: “Dạ dạ, tiểu nhân sẽ chờ ngoài này.”

Nam tử cất bước đi vào trong viện.

 

Hết Chương 5: Đó là nhị tiểu thư nhà ta.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page