Xuyên Thư Bỗng Vớ Được Cữu Cữu Của Nam Chính

Chương 3: Tiếp tục chải đầu đi

Chương trước

Chương sau

Nếu nói nguyên chủ trong truyện như một công cụ, thì nàng ấy chính là công cụ của công cụ, giống như chương trình được thiết lập sẵn, nguyên chủ chỉ đâu đánh đó.

“Không liên quan đến bọn họ, vừa rồi ta đang nghĩ tới một chuyện.”

Mọi người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn mấy người quỳ dưới đất, Vân Ninh cau mày, lại nói: “Về sau chớ có động tí là quỳ.”

Hai người vừa hạ được tâm lại lập tức lo sợ, hoảng hốt nhìn nàng.

Thấy sắc mặt mấy người ấy, Vân Ninh biết mình vừa nói điều không hợp thời, cũng chẳng hợp với tính cách nguyên chủ. Nàng lập tức nghiêm mặt, giả vờ hung hăng, kiếm cớ cho lời mình: “Nhìn vào liền thấy ngứa mắt.”

Chúng tỳ nữ trở lại bình thường, vội vàng nhận tội: “Là lỗi của nô tỳ, về sau nô tỳ không dám nữa, cầu xin tiểu thư đừng phạt.”

Vân Ninh khẽ thở dài.

Những việc này cũng chẳng phải một sớm một chiều có thể thay đổi, huống chi nếu nàng biến đổi quá lớn ắt sẽ khiến người sinh nghi. 

Nàng tiếp tục mô phỏng khẩu khí nguyên chủ, nói: “Được rồi, đều đứng dậy đi, đặt nước sẵn rồi ra ngoài, chớ có ngồi lì trong phòng làm chướng mắt ta.”

“Dạ.”

Hương Thảo liếc nhìn Vân Ninh một cái, nhưng không nói gì.

Qua một hồi, Vân Ninh rửa mặt xong, ngồi trước bàn trang điểm.

Nhìn người trong gương, nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Xa lạ là bởi dung mạo của nguyên chủ và nàng chẳng tương đồng.

Nguyên chủ có dung mạo cực kỳ diễm lệ, lúc này mặt mộc vẫn lộ vẻ động lòng người, nhất là khóe mắt hơi xếch, cực kỳ câu nhân. Nàng nhớ trong sách từng có đoạn miêu tả dung mạo của nguyên chủ là sắc nước hương trời, là mỹ nhân muôn người có một.

Quen thuộc là bởi, chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy gương mặt này như đã gặp qua ngàn vạn lần trong mộng.

Nhìn mãi, chợt cảm giác trong đầu như có sợi chỉ bị kéo mạnh, tựa kim châm đau nhói, khiến nàng nhắm chặt mắt lại.

Trương ma ma hoảng sợ, đánh rơi lược trong tay, rồi cũng quỳ sụp xuống.

Vân Ninh phải mất một hồi lâu mới dịu lại. Nếu như những gì nàng biết từ lúc tỉnh dậy tới giờ đều chỉ là ký ức trong sách, nàng giống như kẻ ngoài cuộc; thì lúc này đây, trong đầu nàng lại có thêm ký ức của nguyên chủ, tựa hồ nàng và nguyên chủ đã hòa làm một.

Từ giờ khắc này, nàng chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là nàng.

“Tiểu thư, lão nô không phải cố ý.”

“Đều là lỗi của lão nô…”

Nghe tiếng nức nở bên tai, Vân Ninh dần hồi thần, nhìn về phía ma ma đang quỳ bên phải.

Trương ma ma là quản sự trong viện nguyên chủ, tính tình thật thà chất phác.

Vừa rồi nàng đã nói không cho bọn nha hoàn trong viện tùy tiện quỳ gối, song đám người ấy vẫn cứ quỳ. Thói quen của con người, quả thật khó lòng đổi ngay. Chờ sau này lui tới lâu ngày, mọi người biết rõ tính nết nàng, thói quen hễ có chuyện là quỳ gối có lẽ sẽ dần sửa được. 

Nàng không nói thêm lời nào, chỉ khẽ lướt qua: “Tiếp tục chải đầu đi.”

Trương ma ma ngẩn ra, không dám đứng dậy, ngó về phía Hương Thảo.

Hương Thảo do dự một chút, nghĩ tới sự tình vừa rồi, bèn khẽ gật đầu.

Trương ma ma lúc này mới chậm rãi đứng lên, sau khi đứng dậy, nhịn không được liếc nhìn sắc mặt Vân Ninh.

Thấy Vân Ninh không có phản ứng gì, mới từ trong hòm trang điểm lấy ra một cây lược mới, tiếp tục chải tóc cho nàng, lần này động tác càng thêm nhẹ nhàng cẩn trọng.

Vân Ninh nhìn người trong gương, tâm trí sớm đã phiêu lãng nơi khác.

Phụ thân xuất thân Bá phủ, nay lại là Nam Châu Tri phủ, con đường quan lộ hanh thông. Nói lớn thì nàng là đích nữ của Bá phủ, nói nhỏ thì chí ít cũng là con gái tri châu. 

Mẫu thân là đích nữ của thế gia, Lục gia căn cơ thâm hậu, thế lực cường đại, không ai dám coi nhẹ.

Nàng là kết tinh của Bá phủ và thế gia, thân phận tôn quý vô cùng.

Nay thân phận nàng nhìn kiểu gì cũng là người thắng trong đời.

 

Hết Chương 3: Tiếp tục chải đầu đi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page